Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 05-01-2019
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy!
Thưa Thầy, con xin trình pháp. Trong hành trình trở về Nhẫn nại là một yếu tố vô cùng quan trọng. Phải thực sự nhẫn nại, cảm thông và yêu thương với chính những gì diễn biến bên trong mình, đây chính là một trong những chìa khoá mở cánh cửa tâm, nó giúp con thấy ra được những diễn biến trong đời sống về mặt nhận thức và hành vi nơi mình đều bị chi phối bởi một nhân. Lúc đầu nơi con thấy nhân này khi sự tương tác giữa Thân - Tâm - Cảnh thì sẽ tuỳ duyên mà nó biến tướng dưới những bộ mặt khác nhau, trải nghiệm sâu hơn nơi con thấy nhân này chính là sự sinh khởi bất kể là nơi con vô sự hay hữu sự. Có giai đoạn con rơi vào trạng thái bí bách, trí tuệ trong con không linh hoạt, nhạy bén, như bị đóng khung, bị che lấp. Chính nhờ những trải nghiệm này mà con thấy rõ tầm quan trọng của sự Nhẫn nại với thực tại.
Thưa Thầy, những tướng dụng của tâm như: trực giác, cảm nhận, thông minh... Nếu như nó thực được ứng ra với nội tâm trong sáng định tĩnh thì đúng. Nhưng khi ẩn sau nó là cái ta thì sai rồi và đi kèm với nó là thái độ tiếp ứng núp sau nó là bản ngã vi tế âm thầm chi phối. Điều này diễn ra rất vi tế trong tiến trình diễn biến do nó có sự tin tưởng được vun bồi qua những lần trước đó.
Hiện tại nơi con đang trải nghiệm về vô minh, tiềm thức, vô thức, tập khí, con xin trình bày về sự thấy đang diễn ra nơi con về điều này, kính xin Thầy chỉ dẫn cho con.
Vô minh: nó là sự ngăn che khiến cho nơi mình bị mê mờ. Sự ngăn che đó như được xếp chồng chồng lớp lớp.
Tiềm thức: nó như là kho chứa mà không biết được hạn mức.
Vô thức: là hoạt động không có sự can thiệp của ý thức. Vô thức nó có mặt trong hoạt động của hữu thức và nó cũng có mặt, hoạt động trong phương diện của chính nó. Vô thức chính là những thói quen, quan điểm, nhận thức nơi mình về mọi phương diện trong đời sống.
Tập khí: là những dòng tâm sinh khởi khi hữu sự hay vô sự. Tập khí và vô thức có vẻ như chúng giống nhau nhưng sự hoạt động của chúng là khác nhau.
Điểm chung giữa vô thức và tập khí là chúng đều tạo ra lực đẩy và lực kéo.
Lúc trong con chạm vào bên trong là sự huân tập từ rất nhiều đời nhiều kiếp thì một chuỗi các thái độ của cái ta ý thức chen vào, đó là thái độ kiểu như "ôi! Sao mà sâu dày đến thế". Rồi một kiểu thái độ vi tế khác như kiểu vừa sợ, vừa nản "bao giờ mới giác ngộ", rồi "nếu như cứ thấy từng chút vậy thì bao giờ mới thấy hết được đây?". Và con cứ tiếp tục lắng nghe mình thì điều kỳ diệu đã xảy ra giúp con nhận ra rằng tất cả đều không quan trọng, chỉ duy nhất một điều thôi đó là sự chiếu soi từ tánh biết. Tánh biết thấy tất cả các pháp. Ngay tại đây và bây giờ khi tâm chói sáng chiếu soi thì ngay tại đây cũng chấm dứt luân hồi sinh tử, hương vị giải thoát liền có mặt.
Núi chập chùng núi, mây vờn mây
Hòn ngọc sáng trong mãi tròn đầy
Giây phút lặng yên tịch tịnh chiếu
Pháp tánh chơn như bỗng hiển bày
Con cũng đang khám phá về việc thấy lý rồi ứng trên sự đây cũng là một quá trình. Khi con tiếp ứng với đời sống bên trong cứ lúng túng và bắt đầu có xu hướng kiểu hơi hướng lập dị và nó chỉ xuất hiện dưới những dòng tâm, con giật mình thấy ra mình đã đề cao về sự thấy lý. Nếu điều này không được phát hiện ra thì sẽ hình thành nên cách sống, và đó là một dạng bản ngã tự bảo vệ, kiểu như lối sống bất cần, và rất dễ nỗi sân khi người khác xúc phạm hay đụng chạm tới cái ngã trí tuệ tu. Trong quá trình khám phá sự thật việc Tự mình đánh lừa mình cũng là một trải nghiệm có giá trị to lớn, là bài học giúp con hiểu hơn về chính mình.
Con kính tri ân Thầy đã luôn dìu dắt chúng con trên bước đường trở về với thực tại, sự dìu dắt nhiều khi không thông qua ngôn ngữ nào cả, nhưng lại giúp con nhận biết những vấn đề nơi chính mình. Nguyện Thầy luôn khoẻ mạnh và bình an. Con chào Thầy ạ.
Ngày gửi: 31-12-2018
Câu hỏi:
Kính thưa thầy!
Từ lý đến sự phải chăng là cả quãng đường xa vời?
Ngày trước con đọc một câu nói mà tâm trở về trạng thái vắng lặng. Cái lý sơ khai có từ ngày đó, sau đó bản ngã vẫn lăng xăng đánh mất mình như thường, khi thoảng còn ảo tưởng về một trạng thái "vắng lặng" đã kinh qua.
Cũng từ ngày đó con thấy được việc kiếm tiền giúp đỡ ba mẹ nó mang tính tương đối và ít ý nghĩa, con tự khóc vì thấy mục đích sống bao lâu giờ ngộ ra nó vô nghĩa! Con cũng biết ko ai có thể giúp ba mẹ nhiều hơn chính ba mẹ! và vì vậy con không nói gì nhiều với ba mẹ con về điều con tin là chân lý trong cuộc sống (chân đế). Con biết 2 tư tưởng như 2 đường thẳng song song ko có điểm gặp. Rồi con vẫn tiếp tục công việc đời sống như thường! Thể hiện cá tính suy nghĩ nói năng như đúng với cái kiểu của con. Và rồi khi 2 luồng suy nghĩ và cách sống va chạm nhau giữa con và bậc sinh thành thì mâu thuẫn xảy ra liên tục, con ko còn có thể sống "thật" như vậy nữa ngay cả với người trong nhà. Con sống với nhiều vai diễn, vai nhân viên, vai con, vai đồng nghiệp, vai người bán hàng, với sự vô nghĩa (con thấy cái xã hội này đi quá xa những nhu cầu cần thiết, và chính xã hội này đẻ ra những thứ vô nghĩa và đầy đau khổ). Con vẫn sống, bản ngã vẫn còn loay hoay, cái tham cái sân cái si vẫn đầy mình.
Những phút tĩnh lặng con ý thức được sự vô nghĩa của đời sống, những lúc khổ đau con nhìn lui thấy rõ tại tham sân si còn ẩn đâu đó dưới những cái lý do rất "đạo đức". Nhưng mà đời sống con người mang tính xã hội, con người gây khổ đau cho nhau nhưng cũng nương tựa nhau mà sống ko thể tách rời! Sống trong cộng đồng mang cái nghiệp của cộng đồng biết sai biết vô nghĩa nhưng vẫn phải sống theo một cách như vậy, bởi vì các mối quan hệ bó buộc mình lại ko loay hoay đc, cũng ko xa rời gia đình cộng đồng mà sống được.
Phải chăng vì mê cuộc đời nên con mới tìm đến cõi này?
Con thử đặt tình huống nay mình chết, con thấy vẫn còn đau lắm, cha mẹ ra sao? con nhỏ ra sao?.. Nên có lẽ Pháp còn dạy con nhiều bài học nữa, bởi tâm con còn tham sân si quá. Mà đời sống khổ tâm quá nên nhiều lúc con cũng muốn trốn học thưa thầy!
Vài dòng suy nghĩ con kính trình với thầy, chúc thầy một năm mới thân tâm an lạc ạ!
Con cảm ơn thầy!
Ngày gửi: 30-12-2018
Câu hỏi:
Thưa Thầy
Con xin đảnh lễ, tri ân những lời dạy của thầy. Sau một thời gian nghe pháp, con mới hiểu ra được rằng thì ra chỉ cần tóm gọn một pháp mà thầy vẫn luôn chỉ ra và từ đó thấy ra căn nguyên của mọi vấn đề. Đó là chỉ cần hướng tâm để thấy mà thầy hay dạy là thận trọng chú tâm quan sát, hay chánh niệm tỉnh giác (để mà không mất đi sự hướng tâm quan sát ấy). Ban đầu con nghe đến chánh niệm, thận trọng, chú tâm quan sát, con không hiểu được chân lý mà thầy muốn gửi gắm, vì như là nguyên lý nghe có vẻ quá đơn giản, hoặc con chú tâm theo thói quen chú tâm vào sự việc với cách hiểu thông thường. Mà thật ra có lẽ con không thể nào hiểu được nguyên lý đơn giản này cho đến khi thật sự trải qua và đi trên con đường hướng tâm quan sát chính những dòng diễn biến bên trong, không phải là những gì đang diễn ra bên ngoài. Chính dòng tâm bên trong tự động diễn ra bất cứ lúc nào. Nó là thứ tạo ra cuộc sống, hạnh phúc và đau khổ của con trong dòng thời gian.
Con xin chân thành cảm ơn thầy, và pháp mà thầy đã khai khai thị.
Ngày gửi: 30-12-2018
Câu hỏi:
Kính gửi Thầy
Đầu thư con xin kính chúc Thầy nhiều khỏe mạnh, thân tâm an lạc. Năm mới sắp đến con chúc Thầy năm mới vui vẻ ạ
Thưa Thầy con viết thư này gửi Thầy nhờ Thầy soi sáng cho con. Giờ đây con đang không có phương hướng rõ ràng trong cuộc sống, điều đó làm tâm con chơi vơi. Đây là lần đầu tiên con viết thư thế này, con cũng từng viết thư cho Thầy nhưng con lại không gửi, bởi từ bé đến lớn con thường tự mày mò tìm câu trả lời nên nó thành thói quen và rồi có lúc con cũng tự tìm ra được câu trả lời. Nhưng trong con vẫn có cái gì đó luân hồi luẩn quẩn mãi nên con viết thư xin Thầy soi sáng, giúp đỡ con.
Con năm nay sắp 29 tuổi. Con từng bị trầm cảm và bị bạo hành tâm lý thời ấu thơ. Cách đây vài năm con chuẩn bị tổ chức đám cưới thì bị hủy hôn gần ngày cưới vì mâu thuẫn giữa hai nhà. Bọn con cố cứu vãn nhưng 3 năm sau đó thì chúng con chia tay. Vì sắp làm đám cưới nên chúng con đã đăng ký kết hôn, vì vậy mà khi chia tay thì chúng con cũng phải làm thủ tục ly hôn như bình thường. Đám cưới chưa được thông báo ra ngoài nên chuyện này hầu như người quen của con không ai biết.
Sau đó con bị trầm cảm, đầu đau liên miên và một vùng ký ức bị mất. Cộng với việc bị bạo hành hắt hủi nên lúc đó tình trạng khá nặng. May mắn là con có duyên biết được đạo Phật và con nghiên cứu để thực hành trị liệu trầm cảm nên sau đó 5 tháng con đã khỏi đau đầu. Sau 3 năm giờ con đã khỏi trầm cảm và tâm con, cả ước mơ có được tự do trong tâm của con đã được thành tựu phần nào, con đã tốt hơn trước rất nhiều. Con đã học được bài học quý giá từ những khổ đau đó nên con thấy con cần cảm ơn khổ đau đó rất nhiều Thầy ạ.
Khổ đau của con đã trải qua nhiều hơn nhiều những điều con viết đây nhưng con viết ngắn gọn thôi vì sợ mất nhiều thời gian của Thầy. Và với những khổ đau đã từng trải qua, con đều cố gắng tìm ra thông điệp của nó, để học ra bài học nên khi học được bài học rồi còn không thấy nó có gì là uổng phí cả.
Giờ cuộc sống mưu sinh của con cũng còn khó khăn vì đến giờ trí nhớ của con vẫn chưa hồi phục nhưng con biết điều đó và con cứ trọn vẹn với nó thôi. Giờ tâm của con không có cảm thấy những mũi kim đâm vào tim nữa rồi, khi gặp vấn đề bất an trong tâm thì con cứ trọn vẹn với nó thôi. Còn khi làm việc con thận trọng chú tâm quan sát. Giờ con thấy an ổn, vui vẻ kể cả khi ở một mình. Con cũng không cần mượn những chương trình giải trí, những món ăn, hay người yêu để có niềm vui mà con thích trọn vẹn với mình đang là hơn.
Thưa Thầy nhưng mà con lại bị chơi vơi vì con không biết chọn cho mình hướng sống thế nào? Khi mà hiểu được tính vô thường, giả tạm của sự vật con thấy tình yêu, hôn nhân không đáng để con bám víu vào nữa. Lập gia đình thì thật sự con không biết con lấy chồng, sinh con để làm gì vì con có thể tự làm cho mình có bình an và hạnh phúc. Trước đây thứ con thích nhất là tình cảm, tình yêu, còn bây giờ thứ con thích nhất là Phật pháp, bởi nơi đó con có thể soi chiếu, hoàn thiện bản thân mình.
Trước đây còn từng có ý định đi xuất gia nhưng rồi con yếu và có lẽ không đủ nhân duyên nên con gác lại vì như Thầy nói con tu ở đâu cũng được, còn có đi xuất gia hay không là do duyên nghiệp của mỗi người và mình nên sống tùy duyên thuận pháp. Con thấy nó rất hợp lý, hơn nữa con có đi tu hiện tại chỉ vì con muốn có thể được có Thầy, có môi trường để con rèn luyện mình, nhưng hiện nay các chùa nhắc đến việc đi tu lại chỉ thường là để phụng sự. Mà theo con mình phải giúp mình giác ngộ đã thì mình mới giúp người khác được.
Con có nghe bài “Hướng sống” Thầy giảng. Thầy có nói đến một hướng sống là thuận theo pháp, mọi thứ đến đâu thì mình tùy cơ ứng biến đến đó, còn mình chỉ cần sống trong hiện tại thôi. Con có nên chọn cho mình hướng sống đó không? Bởi con thấy nó đúng nhưng không đơn giản để làm được vậy. Và khi con lựa chọn như vậy thì có phải đang là hành động tạo tác của bản ngã không ạ?
Thưa Thầy, con không còn nghĩ đến quá khứ nữa, con chỉ muốn để những thứ đã qua trở về quá khứ. Nhưng con có lẽ là con sợ tương lai, dù con biết tương lai chưa đến, nào ai biết được ra sao. Và nếu mình sống trọn vẹn ở hiện tại thì tương lai không có gì đáng lo cả. Nhưng có thể vì tập khí lo trước tính sau đã ăn sâu vào trong con mà khiến con lo sợ vậy. Con cảm thấy cần phải làm một điều gì đó nhưng với những thứ đã trải qua con nhận thấy không nên làm gì cả mới đúng, bởi càng làm càng tạo ra khổ đau. Cái muốn làm đó chắc là hành động tạo tác của bản ngã. Giờ tất cả những gì còn làm chỉ là trọn vẹn với cái đang là trong thân thọ tâm pháp nơi con và con thấy an ổn khi thực hành như vậy. Nhưng ở ngoài đời tuổi con là sẽ lập gia đình nhưng con không muốn, đi xuất gia con cũng ko thể. Con có thể không dự tính mình nên làm gì, trở thành gì như cách người đời hay làm được không Thầy?
Cứ nghĩ đến hướng sống là con không biết mình nên định hướng sao hay chính xác hơn là con không dám tin ở lựa chọn của con. Vì cú ngã vừa rồi, 20 năm con cố gắng nỗ lực nó tan tành thì con đã mất niềm tin vào chính mình và giờ con mới hồi phục được đôi chút. Con sợ con lại sai nữa. Sai thì không sao nhưng rất mất thời gian nên hôm nay con viết thư xin Thầy soi sáng cho con.
Và xin Thầy cho con quy y làm đệ tử của Thầy được không ạ? Vì con đang ở miền bắc, điều kiện hiện giờ của con không cho phép con vào chùa Thầy để xin Thầy quy y. Con từng quy y các vị Thầy trước đây nhưng cả 2 lần đó trục trặc mà con không nhận được pháp danh, trong điệp quy y của con là Tâm Tuệ là do con tự đặt. Cuối cùng hơn 20 năm qua, người Thầy của con lại vẫn là chính mình. Con luôn mong ước có một người Thầy con kính trọng về cả trí tuệ và đạo đức là người Thầy của con. Mong Thầy từ bi nhận con làm đệ tử và đặt cho con pháp danh.
Con cảm ơn Thầy. Con đợi hồi âm của Thầy ạ.
Ngày gửi: 29-12-2018
Câu hỏi:
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Con kính xin đảnh lễ thầy
Con kính cám ơn những trả lời của thầy cho những thỉnh cầu và thắc mắc của con.
Kính thưa thầy, sau lần lên chùa và được thầy cho thẻ nhớ, con đã nghe và thực hành theo những lời dạy của thầy, khi nghe con cứ tưởng đã hiểu, nhưng đến khi thực hành thì có một số điều phát sinh làm con hơi lúng túng, rồi có nhưng trải nghiệm về pháp sinh tâm vui mừng,... làm con muốn trình pháp và con đã trình pháp với thầy, sau đó con tiếp tục nghe pháp và thực hành thì con lại thấy: những thắc mắc, lúng túng của mình đều đã được thầy giảng đầy đủ trong các bài giảng trong thẻ nhớ rồi, từ đó khi có lúng túng trong pháp hành thì con kiên nhẫn nghe pháp và đều tìm được câu trả lời
Còn phần trình pháp thì con thấy là:
Có khi trình pháp là do cái bản ngã sai sử, mình làm vậy để được thầy khen, hay vì một số động cơ khác. Nếu mình làm vậy sẽ thành con rối của bản ngã nên con thôi, không trình pháp nữa.
Nhưng có khi trình pháp chỉ vì cầu pháp thì được phải không thầy?
Như việc sáng nay, con đi làm răng, bình thường, khi tới phòng khám là con sợ, sáng nay cũng vậy, con cũng có chút sợ, khi ngồi lên ghế làm răng, con tiếp tục chú tâm quan sát cái sợ của mình, con thấy thân con hơi căng thẳng, và gồng lên, nên con thả lỏng toàn thân, thấy khó thở thì con hít một hơi dài và quán sát sự thở của mình, khi sự thở đã bình thường thì con quán sát thân tâm mình, chỉ quán sát thôi, và con cứ tiếp tục như vậy đến hết buổi làm răng (hơn 1 tiếng), khi quán sát các đối tượng như vậy, thì con cũng thấy được một cái tâm vững chãi, an ổn thưa thầy, chỉ vậy thôi.
Nhưng chiều nay khi đọc phần trình pháp của một anh /chị hôm nay, và phần trả lời của thầy làm con nhớ tới việc sáng nay, con xúc động quá thưa thầy, con chỉ muốn được quì dưới chân thầy mà cám ơn thầy, không biết bao nhiêu cho đủ, con kính đảnh lễ thầy.
Con kính xin thầy từ bi chỉ dạy cho con.
Ngày gửi: 29-12-2018
Câu hỏi:
Con xin đảnh lễ sư, xin sư nhận của con 3 lạy.
Con cám ơn sư về những bài pháp thoại do sư giảng, về những ví dụ trái mít, trái xoài hay cây. Đúng là cuộc sống của con đang sống đây là một dòng chảy. Và những sự đến đi với con chỉ là duyên, nó liên tục nối tiếp. Chẳng có gì là con cả. Và "tâm" của con người là chủ tọa của tòa án công bằng nhất, nó thấy và biết không ai có thể lừa dối được.
Và đôi khi con đi, cũng là đi như thường, mà cái thấy lại không như thường, nó rất vi diệu, khó diễn tả. Con thấy cái chân đang đi nó tách biệt với con, nó không phải là con, rồi con hỏi lại mình sao nó có thể bước được, giở nên đạp xuống, con lại nghĩ, đây chính là phép thuật chứ phép thuật ở đâu nữa chứ... con xin dừng ở đây.
Ngày gửi: 28-12-2018
Câu hỏi:
Kính Bạch Thầy,
Con có đôi dòng muốn chia sẻ cùng Thầy. Con một lần đặt câu hỏi trực tiếp với Thầy ở buổi trà đạo về tâm lo lắng, sợ hãi, tuy con chỉ hiểu qua từ ngữ chứ không thật sự cảm nhận, nhưng con vẫn luôn quan sát thân tâm. Một thời gian ngắn sau con đã ở hoàn cảnh không vừa lòng nghịch ý và nỗi sợ dâng lên, nhưng lúc đó cũng chính là lúc con nhận ra kế bên nỗi sợ là một trạng thái bình tĩnh đến lạ thường, rất an nhiên và mát mẻ. Cả hai cùng tồn tại song song, một bên là sợ hãi, một bên là an yên không cái nào triệt cái nào. Con đã cười thầm, ra là vậy, ra là định tĩnh trước mọi thứ khởi lên là vậy, hoàn toàn không lấy cái này đè nén lên cái kia. Và con đã hoàn toàn tự tin và hạnh phúc khi đối diện với sợ hãi.
Qua đó con nhận ra rằng, khi sự việc không rõ ràng dễ sinh tâm lo lắng sợ hãi. Nhưng khi thấy được sợi dây không phải là con rắn mọi lo lắng khổ não liền tiêu tan. Khi si không còn sân liền mất đi, theo đó tham cũng diệt. Sau này con tiếp tục nghe lại các bài giảng của Thầy, con lại hiểu và cảm nhận rõ hơn lời Thầy dạy, rất giản dị nhưng triệt để và rốt ráo.
Con xin thành kính tri ân Thầy.
Minh Anh
Ngày gửi: 27-12-2018
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ thầy.
Con xin cám ơn thầy đã thức tỉnh con. Nhờ vậy mà con nhận ra thái độ an nhiên khi rời ra khỏi cái đúng, cái sai, cái thiện, cái ác ở đời.
‘Tâm không làm muôn việc
Công đức trả về không
Sống nhờ ơn không tạng
Chết từ thưở lọt lòng.”
Cái đúng muôn đời đã đúng. Phải chết đi từ thưở lọt lòng thì mới trả cái đúng về với cái đúng muôn đời vậy.
Con xin chào thầy.
Ngày gửi: 21-12-2018
Câu hỏi:
Thưa Thầy!
Thầy thấy rõ cái bụng của con luôn, đã có lúc con nhầm lẫn cái tùy duyên thuận pháp.
Mẹ thiên nhiên nhiên thật vĩ đại. Gần chỗ con ở có một cái cây hoàng phượng rất to, con nhìn kĩ thấy trên cây đó nào là chim chóc, tổ chim, rêu, cây leo, cây bồ đề con,... tất cả thật là đẹp. Con lại chợt liên tưởng đến sự từng trải của nguyên cả cái cây qua hàng trăm mùa xuân hạ thu đông, trời đất xoay vần cho nó một vẻ đẹp để con ngắm nhìn, có ai hiểu nó nghĩ gì hay không!
Thiệt là thán phục.
Ngày gửi: 18-12-2018
Câu hỏi:
Tối hôm nay, ở Đà Nẵng lần đầu tiên được nghe Thầy Giảng trực tiếp, sau hơn 1 năm nghe Thầy trên mạng. Con không còn ngạc nhiên vì những điều dường như rất kỳ diệu: như sáng nay vừa nghĩ trong đầu: sao Thầy ít giảng về kinh điển thế, thì tối nay Thầy đã nói trong bài giảng của Thầy tại sao như vậy. Hay như con đang định nói với đứa con của con là hãy đi nghe Thầy giảng Pháp, vi con tin chắc cách giảng Pháp của Thầy sẽ phù hợp với thanh niên hiện nay vì tính "hiện đại", phù hợp với cuộc sống, nhưng con không thể mở miệng nói với nó, điều này làm con áy náy. Nhưng Thầy cũng đã giảng giải: Pháp rất từ bi (con thích câu này ghê lắm), nên con tin đến một lúc nó cũng sẽ nghe được Pháp từ những người như Thầy. Và với riêng con thì còn một điều nữa là con nghe Thầy trực tiếp đúng vào ngày hôm nay, ngày 18, con số mà suốt một năm nay các việc ý nghĩa xảy ra với con đều dính con số này, cũng là một điều kỳ diệu của Pháp chăng?
Một lần nữa con cảm ơn Thầy vô cùng.