loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1824 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 08-09-2018

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy,
Con là người hỏi hôm qua và Thầy trả lời thế này: "Tâm không khởi đâu phải là hay. Tâm khởi đúng tốt mới là phải. Tâm càng uyển chuyển, càng thích ứng, càng tế nhị càng tốt".
Lúc đầu con giận Thầy ghê, lúc đầu thầy dạy nhất niệm khởi nhị nguyên, con ngộ rồi. Niết-bàn cao quá con không hiểu nhưng tâm bất sinh con thấy rồi. Tam tạng kinh điển phức tạp quá nhưng nhờ Thầy con chạm được cái tâm rỗng lặng trong sáng rồi. Con nhớ là Thầy chưa tùng giảng về cái tâm uyển chuyển bao giờ.
Mà giờ con ngẫm lại Thầy nói đúng. Con vẫn còn bị chấp một phần vào tự ngã. Vẫn dừng lại chứ chưa phải không bước tới không dừng lại.
Con buông luôn đạo đây thưa Thầy.
Lời trình pháp này là một lời tri ân sâu sắc con gửi tới một người luôn quan tâm con cho dù trước đây con chưa từng có cảm nhận ai đó quan tâm tới mình.
Mà Thầy ơi, mai mốt con vô minh con lại làm phiền Thầy nhé.
Bài này con chỉ mong muốn gửi lời tri ân tới Thầy cũng không mong Thầy trả lời hay làm ảnh hưởng tới các đạo hữu khác nên nếu không phù hợp thì Thầy đừng trả lời con nhé.
Con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 06-09-2018

Câu hỏi:

Con kính thưa Thầy!
Con thấy mình thật vô tâm khi không thường xuyên gửi thư hỏi thăm Thầy. Dạo này Thầy có khỏe không ạ? Con chỉ mong Thầy sao cho thật khỏe mạnh là con mừng.
Về phần con thì cũng có nhiều cái tốt và cũng còn nhiều vấn đề chưa tốt. Cái tốt là con tin Đạo Phật, tin Thầy, con vẫn thực hành hàng ngày (mặc dù có lúc con cũng hay quên một số bài). Từ ngày con theo Đạo, nhờ có Thầy, con đã khai mở được đầu óc, con nhìn thấy bản chất cuộc đời rõ hơn, đau đớn hơn và cũng dần quen với thực tế của cuộc sống trần tục. Trước những xấu xa, tiêu cực của cuộc sống con cũng bình tĩnh hơn. Con cám ơn Thầy, con biết ơn Thầy rất là nhiều. Thầy như là người Cha ruột của con.
Về công việc, thời gian gần đây tự nhiên con cảm thấy tự ti, nhìn thấy người ta thành công còn mình vẫn chưa làm được việc gì. Hay do thất bại nhiều nên cái hứng khởi trong công việc cũng bị giảm sút. Ngoài ra, thì công ty cũng đang có sự chuyển đổi mô hình rất lớn, hiện đại hơn và cách tiếp cận cũng khác so với mô hình cũ. Điều này cũng làm cho con lúng túng khi định hướng bước đi của mình.
Con còn có một vấn đề là con thấy mọi người thường được nạp năng lượng sau kỳ nghỉ lễ hoặc đi chơi đâu đó, nhưng ở con thì ngược lại. Sau kỳ nghỉ con cứ lo công việc nên bắt đầu như thế nào. Cuộc sống hiện tại không tránh khỏi lo nghĩ cho cuộc sống gia đình, con cái để làm sao có thể duy trì đuợc sự sống và phát triển được, vì vậy nó cũng là cản trở trong quá trình tu tập định tâm.
Con xin phép Thầy cho con được dừng bút tại đây. Con kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe, bình an.
Con,

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-09-2018

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy,
Hôm qua con và sếp trao đổi công việc, do bất đồng quan điểm nên con rất bực bội. Tuy bề ngoài con vẫn giữ phép tắc, lịch sự nhưng bên trong con chống đối. Con tự đóng lại khả năng tiếp nhận ý kiến của sếp, tức là sếp nói gì kệ sếp, con nghe nhưng không tiếp thu. Con quan sát được tất cả những điều này và biết rõ nó đang diễn biến như thế nào. Ngay lúc đó con biết điều này là không nên vì con đang phản ứng với cái con không vừa ý và rất bực bội (khổ) nhưng con vẫn để cảm giác này xảy ra. Và con lý giải là con người thì phản ứng như vậy là bình thường. Con hiểu là không nên loại bỏ cảm giác này mà chỉ cần thấy nó. Rồi lúc trên đường đi làm về, con nghe pháp và nghe được 1 bài giảng nói ngay tâm trạng của con và con thấy con rất may mắn khi được thức tỉnh đúng lúc. Nhưng con vẫn chưa hết cảm giác bực bội. Và tệ hại hơn là con lại để cảm giác đó dẫn dắt tiếp và con đã cư xử không phải với 1 người khác. Con có thái độ, lời nói làm người khác lo sợ, buồn phiền (con đi mua đồ và người bán hàng cung cấp dịch vụ không tốt). Ngay lúc con phản ứng với họ thì con vẫn đang nghe pháp, con vẫn biết là con đang bị cái bực bội dẫn dắt nhưng con vẫn nói lời khó nghe, dù chỉ 1 câu nói nhưng con biết bạn đó phiền lòng. Sau đó thì con hối hận, dằn vặt, cứ tự hỏi tại sao mình biết điều đó là không nên mà sao mình vẫn cứ làm, mình biết bực bội khó chịu như thế nào tại sao mình lại trút bực bội lên người khác… Rồi tối qua con đọc bài Sám nguyện và chưa bao giờ con thấm từng lời từng chữ trong bài Sám nguyện như vậy. Con muốn hỏi Thầy là tại sao con biết sai mà con vẫn làm ngay cả lúc đó con đang được nghe pháp? Làm thế nào để bỏ được tính này vì đây không phải là lần đầu?

Ngoài ra, con cũng muốn chia sẻ thêm là từ nhỏ mỗi lần con có ý niệm không tốt hoặc định làm 1 việc gì không tốt thì tự nhiên có 1 dấu hiệu nào đó nhắc con dừng lại, ví dụ như vô tình con đọc được 1 câu trên tờ lịch có liên quan đến việc con định làm và con dừng lại; hoặc tự nhiên con mở tủ lấy 1 quyển sách và mở ngay 1 trang, đọc được 1 câu gì đó nhắc con dừng lại, mà cuốn sách đó con cất trong tủ nhiều năm rồi mà không hiểu sao lúc đó con lại đi mở tủ lấy ra đọc; hoặc con nghe được người khác nói chuyện và con liên tưởng đến việc con định làm rồi con dừng lai… Con cảm thấy mình rất may mắn và rất trân quý điều này.

Từ ngày con nghe pháp thoại, học thiền (khoảng 1 năm nay) thì các tín hiệu này càng ngày càng rõ, càng nhiều. Đôi khi con có những suy nghĩ tiêu cực thì ngay đó con nghe được bài pháp thoại liên quan đến điều này. Vậy mà, đôi lúc con vẫn làm những việc như: đi kể lể, than thở về người khác khi bực bội người nào đó; Trước khi đi kể lể, than trách thì con vẫn hiểu là do khác quan điểm nên mình không hài lòng về họ, việc kể lể là không nên, không cần thiết, nhưng con cũng chỉ im lặng được 1,2 ngày mà thôi. Sau đó, một cách vô thức, gặp đúng người con sẽ kể lể… sau khi nói ra thì con lại thấy việc nói ra chẳng có ích lợi gì, chẳng giải quyết được vấn đề mà còn mất thời gian thêm… nhưng sự việc cứ lập đi lập lại.

Con xin lỗi đã kể lể dài dòng làm mất thời gian của Thầy, con muốn thoát ra cái vòng luẩn quẩn đó mà không biết làm như thế nào. Kính mong Thầy hướng dẫn giúp con.

Con kính chúc Thầy nhiều sức khoẻ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 04-09-2018

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! Con xin trình pháp ạ.
Thấy pháp không chỉ đơn thuần là thấy pháp bên trong hay thấy pháp bên ngoài mà là thấy song hành cả hai cùng một lúc. Ngay điểm tiếp xúc giữa căn và trần thấy rõ cảnh duyên bên ngoài đang vận hành theo qui luật tất yếu của nó, đồng thời thấy rõ tiến trình tâm đưa đến thái độ bên trong phản ứng trước cảnh duyên này, ngay đây chỉ có thấy thì ngay đây cũng đoạn giảm cái ta ảo tưởng cho là, phải là, sẽ là, thái độ chấp sẽ tự động rời ra. Và giác ngộ cũng chỉ có giác ngộ ngay tại đây mà thôi, giác ngộ đến đâu giải thoát đến đó. Ngay đây và bây giờ đã hội tụ đầy đủ tất cả các yếu tố để giúp hành giả giác ngộ thực chứng sự thực, tuy nhiên tùy theo căn cơ trình độ nơi mỗi người sẽ có sự trải nghiệm và thực chứng sự thực với mức độ khác nhau. Như: thấy rõ cả cái xe ô tô hay chỉ thấy cánh cửa xe ô tô thì cũng là đang thấy xe ô tô. Cũng ngay tại điểm tiếp xúc này nơi con nhận thấy sự tương tác, va chạm hai mặt của pháp giữa cái ta ảo tưởng và cái thực (vô minh và minh) chính sự tương tác này ngay đó giúp phát huy trí tuệ từ Tánh biết. Sự có mặt của bản ngã thật hoàn hảo và vi diệu. Con kính tri ân Thầy. Nguyện Thầy khỏe mạnh và bình an.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 04-09-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy!
Cuộc sống của con thời gian qua khá ổn. Thật khó để nói con đã sống thế nào, thực ra là không sống theo một quy luật, nguyên tắc...nào cả, chỉ là thường biết thôi ạ, trở về để biết bất cứ khi nào có thể, và biết ít nào hay ít nấy. Con ít nói hơn và tĩnh lặng hơn, không phải ít nói một cách có chủ ý, mà vì con thấy đa số những điều nếu nói ra đều "không đúng", vì vừa nói ra là nó đã không còn nữa rồi, đã thay đổi rồi nên không có gì để mà nói cả. Con cũng nhận ra nguyên nhân tại sao mình thường bị sa đà vào dục lạc (những dục lạc tuổi trẻ như lướt web, nghe nhạc, chụp ảnh, shopping...), đó là do con thường bắt đầu những thú vui này trong vô thức, theo thói quen...Ngay lúc con mở mạng xã hội lên là con nhận ra mình đang làm một động tác theo thói quen rồi, mình đâu có biết mình đang mở cái gì, xem cái gì, đọc cái gì...Biết ra vậy nên con cũng không còn hứng thú với nó nữa và không dính mắc gì vào nó nữa.
Có lúc, nằm yên lặng lắng nghe, con thấy cái thân mình nó cũng thật phù du, nhưng khi con không dính mắc vào cái thân, không còn muốn nó phải đẹp đẽ, khỏe mạnh hoàn hảo, thì con thấy mình chăm sóc nó một cách tốt nhất...Có khi con suy tư, nghĩ về những gì đã qua từ nhỏ tới lớn, thấy những hỷ nộ ái ố đều trôi qua như một giấc mơ, đúng là chẳng có gì là mình, của mình cả. Con lắng nghe nỗi cô đơn, trống trải sâu thẳm nơi mình, con nhớ lại từng gặp nó nhiều lần trước kia từ khi còn nhỏ, thấy mình xưa nay cứ vật lộn mãi để đi tìm tự do, thoát ra rồi chui vào hết cái giỏ này lại tới cái giỏ khác, tấp vào bờ này lại bờ kia...cho đến cái bờ gần đây nhất là Đạo Phật, con dính mắc vào Đạo, vào Pháp...cho đến khi con nhận ra mình cần phải buông nốt cả Phật, cả Pháp ra...thì tất cả trở về tĩnh lặng như quả đất ngàn năm vẫn vậy, như biển sâu vẫn lặng im, không cần một tên gọi, một khởi đầu hay một kết thúc.
Con tại đây vẫn sống giữa gia đình, làm việc, vẫn khóc cười nhiều lúc, có "tôi" hoặc không có "tôi", nhưng đều không có ý nghĩa gì cả, vì tất cả những thứ trên đều đang trôi qua, còn phía trước thì có thể sẽ khác đi hoặc có thể không.
Con nhớ lại câu chuyên Vi tiếu của Thầy, đại ý rằng có một chú tiểu đang cuốc đất, dừng tay ngồi uống một chén trà, sư phụ hỏi chú đang làm gì vậy? Chú tiểu trả lời: "Con đang uống trà". Thật là một sự hiện diện trống rỗng tuyệt vời mà con hết lòng ngưỡng mộ.
Con xin cảm ơn Thầy đã đọc thư của con!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-08-2018

Câu hỏi:

Con đã nghe âm thanh mà dường như không có con trong đó
Con đã cười rất sảng khoái trên đường về
Con đã thấy từng bước chân chậm rãi, thấy gió mát, thấy nắng gắt
Con còn thấy những nghi ngờ nhỏ nhặt, nhưng vẫn thấy mình đang thuận pháp tuỳ duyên...
Con xin cảm ơn thầy

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 28-08-2018

Câu hỏi:

Thưa thầy,
Qua thời gian thực hành thiền và được nghe nhiều bài giảng của thầy trên phần pháp thoại, con thường quay về soi lại chính mình hơn. Con thấy cái sai xấu của những người xung quanh đều có trên tâm của mình và con dần thông cảm với họ hơn. Với những người con từng ghét thì giờ con cũng không còn ghét họ nhiều như trước nữa. Con cũng dần nhận ra những việc con làm việc nào đúng tốt, việc nào không. Với con vật, con cũng không còn sát hại chúng tùy tiện như trước, thậm chí là con kiến, con muỗi.
Con không nhận ra tuệ có sinh ra hay không và sinh như thế nào hay những nhận thức đó là tuệ tri, và con cũng không mong cầu, chỉ để mọi thứ tự nhiên như câu thầy dạy: "Con cứ lo việc của Pháp, việc của con để Pháp lo".
Sân vẫn thường trụ lại trên thân tâm con và giờ con cũng thấy như nó bình thường. Những tác động bên ngoài vẫn còn làm sân tăng, giảm nhưng không còn tác động đến con nhiều như trước nữa.
Con xin cảm ơn thầy nhiều!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 27-08-2018

Câu hỏi:

Thầy a,
Con thấy ra Pháp vận hành thật kỳ diệu. Trước kia khi con nghe Pháp, thì tâm con chỉ chuyên chú hướng đến việc nghe pháp thôi. Thật kỳ lạ, 3 bài pháp thoại của Thầy vừa qua, con thấy con không chỉ nghe Pháp thôi mà còn trọn vẹn với thân, thọ, tâm, pháp nữa. Nên con cảm thấy rất an lạc trong lúc nghe Pháp.

Con phát hiện trước kia con chỉ nghe Pháp mà không có trọn vẹn với thân tâm mình, vì vậy con chỉ vui khi con hiểu ra điều gì. Còn bây giờ, con nghe nhưng vẫn trọn vẹn với thân, thọ, tâm, pháp nên con cảm nhận từ trường mát mẻ của Thầy trong lúc nghe Pháp. Thêm vào đó, con thấy ngoài việc nghe giảng, trọn vẹn biết mình, con còn rõ biết xung quanh. Tánh thấy biết thật tự nhiên, vi diệu và trùm khắp, chứ không như sở đắc trong các thiền chứng hạn hẹp.
Con cảm ơn Thầy nhiều ạ. Chúc Thầy an vui trong hương vị Pháp mùa An Cư ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 26-08-2018

Câu hỏi:

Con thưa thầy, dạo này con cứ có cảm giác chán tất cả mọi thứ. Con cứ nghĩ mình đừng sinh ra trong cõi này hay bất cứ cõi nào nữa cả, con chỉ nghĩ tại sao mình phải nghĩ, tại sao mình phải biết, nếu không biết một cái gì có phải hay không! Một sự nhàm chán tất cả, nhàm chán cả bản thân mình. Con không biết suy nghĩ như vậy là như thế nào, con xin thầy hướng dẫn cho con. Con xin cảm tạ ơn thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 26-08-2018

Câu hỏi:

Dạ con xin cảm ơn Thầy rất nhiều ạ. Không ngờ những lời dạy của Thầy đơn giản mà lại có hiệu quả rất cao. Trước đây tuy nghe pháp thoại Thầy rất nhiều nhưng để thật sự trải nghiệm không phải là đơn giản. Trong suốt thời gian trải nghiệm con đã bị pháp hành biết là bao phải bị căng thẳng bực bội đủ thứ mết lên mết xuống, nhưng con không bỏ con cứ tiếp tục mà tiến rồi dần dân con phát hiện ra rất nhiều cái sai trong pháp hành trước tiên là từ thân bệnh con luôn đặt cái thân này lên làm đầu nên con cứ khổ mãi rồi sau đó con phát hiện ra mình phải đặt giác ngộ giải thoát lên hàng đầu mới đúng thì con thấy hợp hơn và cái nhìn cũng tương đối nhẹ nhàng hơn, rồi lại tiếp tục bị té nữa, căng thẳng cà mệt mỏi nữa, con lại tiếp tục thấy thì con lại thấy mình hành mà còn muốn loại bỏ cái này cái kia vì có những cảm giác khó chịu khi tham sân si khởi lên lại phát hiện ra được ý đồ này vì muốn loại bỏ bất cứ thứ gì danh lên là lại rơi vào cảm bẫy của cái ta ảo tưởng rồi là muốn trở thành, rồi rơi vào vòng luẩn quẩn sanh tử luân hồi, rồi lạ thay mỗi lần thấy ra như vậy thì bên trong con có 1 cảm giác vui vui làm sao, rồi dần dần con tiếp tục thấy từ từ ra những ý đồ và những thói quen và những tập khí mà do mình đã sống sai nó tiềm ẩn bên trong con đó chính là những thứ vô minh tích trữ quá sâu dầy, rồi dần dần tiếp tục thấy, rồi con lại muốn thay đổi những thứ đó vì con nghĩ là phải đẹp bỏ đi những thứ bất thiện này, rồi bị pháp đập nữa, lại sai tiếp rồi lại tiếp tục thấy giờ đây con mới thật sự hiểu là hành không phải loại bỏ 1 thứ gì hết nó vẫn còn nguyên như vậy mà chính là luôn luôn trọn vẹn sáng suốt biết mình là được thì những thứ ấy cho dù khởi sanh lên mà mình vẫn thấy biết nó như 1 pháp đang vận hành thôi thì sẽ không còn bị chúng làm hại, vì chúng sanh lên đều có nguyên nhân của chúng cả là sự báo hiệu cho mình biết là mình còn thiếu cái gì đó rồi tự động trong nhận thức của mình sẽ tự điều chỉnh lại (con phát hiện ra bên trong mình có 1 cái gì đó mà nó tự điều chỉnh cho mình mà không cần bản ngã điều chỉnh). Rồi tới nay con cứ thấy và thấy không còn ý muốn loại bỏ gì hết cả vì con chính là con, như vậy con thấy sự thấy tự nhiên hơn thoải mái hơn nhẹ nhàng hơn. Đúng như câu Thầy nói "thân tâm như thế nào thì thấy như vậy" không cần qua thời gian mà là quay lại thì thấy. Thật là vi diệu và giờ đây trong lòng con bắt đầu cảm thấy yêu mến pháp con không ngờ pháp vi diệu như vậy. Đúng là chết đi cái luân hồi sinh tử muốn trở thành mới quan trọng hơn là chết đi cái thân vật lý này. Con xin cảm ơn Thầy nhiều lắm. Nhờ có Thầy chúng con mới tìm thấy được chính mình trong thời kì mạt pháp này.

Xem Câu Trả Lời »