loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1824 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 08-03-2019

Câu hỏi:

Thầy kính!
Mấy ngày hôm nay con thấy Pháp liên tục đến với con và dạy cho con rất nhiều bài học ạ. Và con nhận ra là dù Pháp nào, bài học nào đến thì cũng đều với mục đích để giúp con thấy ra một điều là: Con đã nghĩ sai rồi, cái mà con tưởng là, cho là, muốn là đều sai hết, đều là không đúng với sự thật.
Con hiểu sâu sắc hơn và thấy ra qua những lời dạy của Thầy. Đó là trạng thái đang như thế nào không quan trọng, tình trạng đang như thế nào không quan trọng, hoàn cảnh đang như thế nào không quan trọng. Chỉ cần ngay tại trạng thái đó, ngay tại tình trạng đó, ngay tại hoàn cảnh đó mà biết quay về cảm nhận trọn vẹn ngay trên chính trạng thái đó, như nó đang là thì ngay lập tức được giải thoát. Mức độ trọn vẹn sâu đến đâu thì mức độ giải thoát cũng tỉ lệ thuận theo đến đó. Và cái gọi là “giải thoát” chính là như thế chứ không phải là đi đến cõi trời hay cõi cực lạc xa xôi nào đó để thoát.
Con đã hiểu 10 phương pháp giới không phải là vị trí địa lý mà là nằm ngay trong chính cái thân tâm này. Khi tâm đầy tham sân si đau khổ thì đó là địa ngục, súc sinh, a tu la. Khi tâm vui ít khổ nhiều thì là cõi người, khi tâm an vui thảnh thơi thì đó là cõi trời, là cực lạc, khi tâm rỗng lặng trong sáng hoàn toàn thì là niết bàn.
Con đã hiểu muốn tu hành đúng Pháp thì đừng có tìm cầu đi đến đâu, đừng tìm cách trở nên tốt hơn hay trở thành cái gì. Vì bí mật của Đạo, bí mật của Pháp là nằm ngay tại đây, ngay tại thời điểm này. Chỉ cần trọn vẹn trong sáng với thực tại. Và thực tại không nằm ở phút trước, cũng không nằm ở phút sau, mà nằm ngay tại sát na hiện tại.
Con đã hiểu, cốt lõi của việc tu hành là chỉ có THẤY, THẤY, THẤY ….VÀ THẤY. Tham thì thấy tham, sân thì thấy sân, si thì thấy si, đúng thì thấy đúng, sai thì thấy sai. Tốt, xấu gì cũng đều chỉ cần thấy. Trước đây mỗi khi làm gì chưa đúng tốt con thường tự day dứt oán trách bản thân. Nhưng giờ con đã hiểu, mình đang là trái mít non thì cứ tự biết mình đang là mít non, trọn vẹn với cái sự non của mình rồi tự khắc cũng sẽ đến lúc già và chín thôi. Việc của con là thấy, khám phá và phát hiện cái sự thấy của mình. Tất cả các việc còn lại Pháp tự khắc sẽ lo giùm con.
Và con còn khám pha ra Pháp kỳ diệu vô cùng Thầy ạ. Con còn vướng mắc điều gì trong tâm là Pháp sẽ đền để giúp con thấy ra, trả lời giúp con cái mà con đang thắc mắc.
Con cũng thấy rằng bài học nào mà con chưa thấy ra thì Pháp bắt buộc con phải tự mình trải nghiệm, chiêm nghiệm bằng chính sự trải nghiệm của con. Con không thể nào chỉ quan sát qua bài học của người khác mà thấy ra cho chính mình được, cho dù bài học đó đúng hay sai (của tục đế) .
Và con cũng thấy, tất cả cái gọi là đúng sai, tốt xấu của tục đế thì đều là những điều đúng trong chân đế, đều là pháp thanh tịnh của chân đế. Ví dụ như một người trộm cướp giết người thì trong tục đế là xấu ác, nhưng trong chân đế thì lại là đúng, là thanh tịnh. Bởi vì duyên nghiệp nhân quả giữa 2 bên bắt buộc phải thế, và phải qua cái giết người, trả giá và đau khổ tột cùng ấy thì người đó mới thấy ra và đi đến giác ngộ.
Thưa Thầy! Càng thấy ra bao nhiêu con lại càng tôn kính và biết ơn Thầy bấy nhiêu. Nếu chỉ dựa vào những cuốn kinh mà thực chất phần nhiều trong đó không phải là lời dạy gốc của Phật thì chẳng bao giờ chúng con thấy ra được sự thật cả. Phần sự thật còn lại thì chúng con có đọc cũng chẳng hiểu gì. Chỉ có Thầy mới chỉ ra SỰ THẬT cho chúng con.

Phật, Pháp phải là sự thật chứ không phải là định nghĩa về sự thật!

Ngày mai là sinh nhật Thầy rồi, con không có đủ phước duyên vào chùa Bửu Long đảnh lễ và chúc mừng Thầy. Con ở nơi xa xin được kính chúc Thầy thật nhiều sức khỏe, xin Chư Thiên gia hộ cho Thầy luôn khỏe mạnh bình an để tiếp tục chỉ ra cho chúng con về SỰ THẬT!
Con xin được quỳ lạy Thầy bằng tất cả tấm lòng thành kính và tri ân của con!
Con: Tâm Đức Hạnh.


Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 05-03-2019

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy con xin trình pháp, con vừa mới nhận ra là trở về được với chính mình thì sự thấy làm gốc, mọi phiền não và tham sân si khởi sanh lên đều có nguyên nhân của nó cả nhưng chúng đều là ảo tưởng do bản ngã dựng lên. Khi sự thấy đủ mạnh thì thấy tất cả mọi thứ đó thì chúng đều tan biến, rồi sanh lại tiếp tục, tiếp tục thấy thì lại tan biến... Giờ con mới hiểu câu Thầy nói khi mở đèn thì bóng tối tan. Ngọn đèn đây là sự thấy biết trong sáng bóng tối là những thứ phièn não tham sân si gì đó. Thật là ngộ quá. Chỉ đơn giản Thấy thôi không cần làm gì cả.
Nhờ nghe pháp thoại của Thầy thật sự cố nhớ thì không nhớ gì cả đến khi trải nghiệm tuần tự pháp nào đến thì tự nhiên trong con lại ứng ra đúng nguyen lý mà Thầy dạy. Nguyên lý ứng ra lại đúng và chính xác với pháp đang đến với con. Thật vi diệu. Con xin cảm ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 03-03-2019

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy,

Con bị bịnh đau đầu từ nhỏ, con đau đến nỗi nhiều lần tự hỏi nếu chết đi mình có còn đau đầu hay không. Con cũng bị mất ngủ vì những lo lắng đau khổ mà mình đã tạo ra, một thời gian rất dài mỗi lần đi ngủ con lại nằm úp và mong sao có một cây kiếm thật to thật nặng thật nhọn, treo trên cao đứt dây cắm phập vào lưng con rồi kéo thẳng một đường dài xẻ con ra làm đôi, có khi như vậy con còn thấy được đỡ khổ hơn.

Nỗi khổ to lớn và kéo dài khiến con sợ hãi dòng nghiệp mệnh mà mình đã gây nên. Con đã cố vùng vẫy để thoát ra nhưng không thể. Bản thân con cũng biến chuyển từ trạng thái ban đầu là thách thức, rồi sợ hãi, rồi trốn chạy, rồi đầu hàng, rồi như thể con tách ra khỏi cơn đau nỗi khổ đó để ngắm nhìn... Nhưng con nhận ra đó cũng chỉ là những phản kháng được ẩn chứa dưới nhiều lớp vỏ bọc khác nhau trong con. Đến bây giờ, con chẳng còn biết nói hay thể hiện điều gì nữa, mọi thứ nó... chỉ vậy thôi, đúng y là vậy.

Cơn đau nỗi khổ là liều thuốc quý để con nhận chân ra được chính mình, và dòng nghiệp mệnh từng là nỗi khiếp đảm giờ lại trở thành niềm an ủi và điểm tựa tin cậy để con giữ mình không trôi lạc trong cơn bão giông cuộc đời.

Thật là ơn may kiếp này con được biết đến Chánh Pháp và có duyên lành được Thầy chỉ dạy.
Dạ con xin cảm tạ Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 01-03-2019

Câu hỏi:

Dạ, thưa thầy !
Thầy ơi, qua những lời giảng của thầy và con chiêm nghiệm thì con hiểu rằng mỗi thân phận có mặt trong cuộc đời này cho dù rơi vào hoàn cảnh tích cực hay tiêu cực, gặp thuận lợi hay trở ngại thì cái chính vẫn là sáng suốt thấy được các trạng thái tâm của mình trong những hành động đó để hiểu về chính mình. Như khi trường hợp này tâm mình sẽ phản ứng như vậy, trường hợp khác sẽ phản ứng thế kia,...Và ai càng thấy ra điều này và chấp nhận học tất cả bài học pháp đưa đến mà không dùng bản ngã để phản ứng lại bằng tham sân si mà chỉ quay về lặng lẽ quan sát thì sẽ mau chóng giác ngộ ra bản chất cuộc đời. Nếu như kiếp này không học xong một bài học nào đó thì kiếp sau sẽ phải học lại.
Nhưng thầy ơi, con không biết rằng những điều ở trên con chiêm nghiệm lại có đúng với những gì thầy chỉ dạy ko? Có lẽ đối với bản thân con tới giờ này vẫn chỉ hiểu nó ở bề mặt lý trí thôi thầy ạ? Cứ mỗi khi khổ đau tới con lại dường như sợ hãi phải đối mặt với nó, rồi khi con trốn tránh được thì khó khăn khác lại tới và nỗi sợ cứ lặp lại. Con không dám đối diện với sự thật và quyết định vượt qua nó. Mà con chỉ trốn chạy, rồi lại tự nhủ rằng mình phải đối diện, nhưng rồi mọi thứ vẫn cứ lặp lại như cũ, mệt mỏi, chán nản, tiêu cực, bỏ cuộc rồi lại tiếp tục cố gắng đứng dậy nhưng rồi lại lặp lại chuỗi vòng xoay mệt mỏi, chán nản, tiêu cực ,... Con có thấy ra được các trạng thái tiêu cực này nhưng dường như tới giờ phút này bản ngã, cái ta trong con nó vẫn tràn đầy tham sân si nên nó không chịu buông ra để tánh thấy thấy pháp một cách tự nhiên trọn vẹn, nên cái thấy của con lúc nào con cũng cảm nhận được bên trong nó là cái thấy của bản ngã muốn trạng thái tiêu cực biến mất đi. Con xin thầy chỉ dạy cho con ! Con xin cám ơn thầy !

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 26-02-2019

Câu hỏi:

Thầy ơi, con đang đau đớn không biết nói gì, làm gì, chỉ quán thân thọ tâm pháp con như Thầy đã dạy.
Con thấy con không còn đau đớn về thể xác thoát vị địa đệm C2, dường như (tưởng) cơn đau này chặt chém con sau cùng để con banh xác nhưng nó cũng đả thông kinh mạch cho con không còn thấy đau (thân thọ) Thầy ạ. Tâm con đang trống rỗng, không biết vì quá đau, hay vì con đã thấu suốt lòng người, con hành Nhân theo Khổng đã mấy mươi năm, con đau đớn lắm, nhưng tâm con yên bình đến lạ kỳ. Pháp đang chém con tan nát, chém vào thành trì sau cùng mà con đang trụ vào. Nhân lúc vừa cho cá ăn, thình lình con có ý làm bài này trình Pháp Thầy.

Thầy ơi, con đã tỏ
Pháp quả thật cao minh.
Đi đến rất lặng thinh
Băm xác con từng mảnh.
Con bây giờ đã "rảnh" (lìa khỏi)
Không còn trụ vào Nhân.
Vốn đã thấy thân mình
Không còn đâu phải dựa
Cho dù là điểm tựa
Cũng chỉ là hư không.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-02-2019

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy,
Con thấy các pháp diễn ra tự nhiên theo những gì nó đang diễn ra. Như tư thế tọa thiền của Phật cũng là tự nhiên. Không thể cố ngồi cho giống như Phật mới là tư thế ngồi thiền đúng. Khi đến lúc thì mọi sự diễn ra như nó phải diễn ra.
Con xin tạ ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-02-2019

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, theo con hiểu:
Khi chưa thấy tánh thì tâm sẽ còn duyên theo sắc thanh hương vị xúc pháp mà sinh khởi, chồng lên và trôi lăn.
Khi chưa thấy tánh thì chưa thể lìa tướng được.
Khi chưa thấy tánh thì sẽ còn tạo tác trong vô minh.
Khi chưa thấy tánh thì không biết đâu là chỗ để trở về, lúc nào cũng là ra đi. Ra đi mà không hay là ra đi.
Con vẫn bị kẹt, vẫn nhìn mọi thứ nhưng chưa được là cái nhìn bình đẳng không phân biệt. Hiểu vậy nhưng vẫn chưa thấy gốc ạ.
Con thành kính tri ân Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 21-02-2019

Câu hỏi:

Thưa Thầy, hôm nay con xin trình pháp với Thầy những gì con cảm nhận:
1. Cảm giác trạng thái vô ngã như đợt sóng nhấp nhô, có rồi lại mất.
2. Khi xúc chạm việc đời để đưa ra lựa chọn thì có một tư tưởng xuất hiện kéo suy nghĩ mình thoát khỏi lý trí bản ngã để đưa ra quyết định hợp lý hơn, trước kia con gọi là lực chánh niệm, giờ con gọi là lực vô ngã. Khi giao tiếp cái lực này cũng giúp con tự nhiên và mạnh mẽ hơn.
3. Con nhận thấy biết nhiều cũng khổ, ít ai tương đồng với mình, cái tôi ngã mạn cho rằng mình biết nhiều cũng lớn lên.
Thầy cho con hỏi các khái niệm về lực trong câu 2 của con là đúng chưa? Để phát triển cái vô ngã và làm suy yếu bản ngã thì phải dùng phương pháp nào thưa Thầy.
Con chân thành cám ơn Thầy đã chỉ dạy con trong thời gian qua.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 18-02-2019

Câu hỏi:

Kính bạch Thày,
Con thấy có những lúc buông bỏ tầm cầu bên ngoài thì trọn vẹn thưởng thức hiện tại, thấy rất khỏe và an lạc. Ngược lại, khi trên đường đi chỉ muốn đi nhanh về nhà, thì lại không trọn vẹn với cái đang là nên mệt và căng thẳng.
Con xin làm bài thơ này, xin Thày từ bi chỉ bảo thêm cho chúng con ạ!

Mỏi bước gắng tâm tìm về nhà
Ngàn trùng muôn dặm hãy còn xa
Ngồi xuống một phen buông hết cả
Ô hay, ngay đó chợt nhận ra!

Con thành kính đảnh lễ Thày ạ!
Con

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 17-02-2019

Câu hỏi:

Con kính bạch Thầy.
Suốt mấy chục năm con gặp quá nhiều loại khó khăn, khổ đau (năm nay con 51 tuổi) nhưng con chưa một lần than thân trách phận mà luôn đối diện với nó nhất là mấy lần đau đại tràng co thắt, con đã trải nghiệm với nó có đợt đến 01 tuần, con chỉ ăn rất ít và cơn đau hầu như làm con không ngủ được, con không uống thuốc giảm đau nên con biết mình phải thả lỏng tâm với sự bao dung lớn nhất thì mới không bị thúc thủ. Quả nhiên sau mỗi lần trải qua cơn đau con lại cảm thấy nội tâm mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn.

Con là người sống thích suy tư, chiêm nghiệm, thời thanh niên thích đọc đủ các loại sách triết học đông, tây và con cũng đã tiếp cận đạo Phật mặc dù không hiểu bao nhiêu. Đến khi con nghe pháp của Ngài Ajahn Chah và sau đó phước báu cực lớn của con là được nghe pháp của Thầy thì con mới hiểu, mới dám sống với thân bệnh như vậy. Nhờ ánh sáng khai sáng rất lớn của Thầy nên con đã biết phát huy được của báu của mình, đó là: Hiện con vẫn sống, làm việc bình thường nhưng con luôn thấy được mình có một trường bình an rất lớn bao bọc cả trong và ngoài con cho nên mặc dù con vẫn suy tư như khi đang viết gửi đến Thầy đây, hay những bực bội, phiền não của cuộc sống đem đến đều không làm ảnh hưởng đến miền bình an trong con bao nhiêu. Con cũng thử chuyển tâm sang sống trong miền ý thức sinh tử luân hồi thì con thấy nó nhỏ nhặt, bức bối không phù hợp với con và con lại chuyển về miền bình an này để sống.

Thưa Thầy con cứ sống tự nhiên, đúng mức với miền sáng suốt, bình an này thì ngũ lực sẽ tăng trưởng thêm phải không Thầy? Con xin kính trình đạo vị của con và mong Thầy hướng dẫn thêm cho con. (Con cũng xin nói thêm đây là cách tiếp cận đạo theo duyên nghiệp của con một cách tự nhiên, không khiên cưỡng, còn các Đạo Hữu khác cũng có cách tiếp cận riêng theo duyên nghiệp của mình, không ai giống ai hoàn toàn như lời Thầy đã giảng).
Con xin đảnh lễ Thầy ạ. (Con: Chân Minh Đạo).

Xem Câu Trả Lời »