loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1797 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 23-07-2019

Câu hỏi:

Thưa Thầy, con xin được trình Pháp với Thầy như sau ạ: Mỗi khi con bị lôi cuốn, dính mắc theo một đối tượng nào đó: Sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp thì một lời nhắc bên trong con hoặc cũng có thể con ấn tượng câu nói của Đức Phật quá: “Các Pháp hữu vi đều vô thường”, con như bị “dừng hình” lại trước sự lôi cuốn đó ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-07-2019

Câu hỏi:

Sáng nay khi vừa viết thư cho Thầy xong. Con tiếp tục yên lặng, quan sát bản thân. Con cũng tự trả lời mình. Và giờ đây khi thấy được câu trả lời của Thầy. Con mừng quá! Vì con cũng như đã trả lời ý Thầy đặt ra cho con.
Con tự trả lời bản thân rằng. Con đang học nhìn rõ bản thân và sự thật của cuộc sống. Nên pháp đang dạy con. Khi tĩnh lặng, tâm con hiện lên thế này Thầy ạ: những việc này đến, đang dạy con thế nào là khổ do nghi ngờ, sân giận. Mình có thể biết được suy nghĩ của mình mà không thể nào kiểm soát suy nghĩ của người khác. Chính mong muốn kiểm soát đó làm cho mình khổ. Khi con nhẫn nại tiếp tục thì con thấy từ từ tâm con rời ý định kiểm soát được người khác. Chuyện gì cần đến sẽ đến, đến lúc cần đi thì đi. Con thấy chồng con giờ giống như đặc sứ, được phái đến dạy con đủ thứ những bài học về sự bất như ý, và cái khổ do cầu toàn trong cuộc sống.
Con bình thản trở lại. Rồi mỉm cười: Thế là học được một bài nữa rồi! Cứ nhẫn nại chờ xem bài học tiếp theo là gì nhé! Lòng con bình an đến lạ!
Nhờ ơn Thầy, nhờ bám chắc vào lời Thầy dạy, mà sự sân giận đến đi trong con nhanh hơn! Êm dịu hơn! Mỗi khi nhìn lại con thấy thật thú vị.
Con không biết sao tỏ hết lòng biết ơn gửi đến Thầy! Con sẽ luôn nhớ lời Thầy, và con sẽ ổn hơn mỗi ngày Thầy nhé!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2019

Câu hỏi:

Thầy kính!
Hôm nay trên đường đi làm về con chợt nhìn vào 1 chiếc ô tô hạng sang và thấy ra: Cái xe này được rập một cái khuôn, do con người dùng ý chí cá nhân để tạo ra nó, nhưng thực chất đó chỉ là khái niệm do con người đặt ra thôi. Chứ nó bản chất cũng chỉ là tập hợp những phân tử sắt, kim loại, cao su… do con người thổi ý chí vào nó nên mới ra cái xe. 10 năm hay 100 năm hay 1000 năm nữa những thành phần cấu thành cái xe đó không thay đổi, chỉ có ý niệm của con người ta tự cho cái ô tô được sinh ra - được sử dụng nên bạc màu, rỉ sét, hỏng hóc – và cuối cùng là hết date. Thực chất nó chỉ là sự vận hành của Pháp, tất cả chỉ là các phản ứng hết sức tự nhiên của các hợp chất tự nhiên, và con mắt của ta nhìn nó bạc màu, hỏng hóc lại ảo tưởng rằng do thời gian trôi đi làm chúng bị như thế. Chúng ta ảo tưởng cái xe được chế tạo theo cách này thì sẽ là sang trọng, theo cách kia thì bình dân. Như vậy thời gian dường như không phải là sự thật, mà thời gian chỉ là khái niệm do con người đặt ra với nhau để giúp cuộc sống dễ dàng hơn thôi, con nghĩ thật sự chỉ có những sự kiện của pháp đang rốt ráo xảy ra mà thôi.
Từ đó con mới thấy rằng: Toàn bộ thế giới vật chất do con người tạo ra thực tế nó chỉ thật trong cái tưởng tượng của chính con người, và con người bị dính mắc vào chính cái mình tạo ra. Qua đó bắt đầu khái niệm được đặt ra, xe đẹp-xe xấu, xe rẻ tiền-xe mắc tiền, xe nhà giàu-xe nhà nghèo… bắt đầu sự phân biệt đẳng cấp được tạo ra, xã hội phân chia giai cấp và đẻ ra nhiều luật lệ, nhiều dính mắc và nhiều tâm sân sinh khởi từ chính cái ảo tưởng này.
Sau đó con nhìn lại chính mình, cái cơ thể mình đang sống ở đây, cũng chỉ là tập hợp của đất-nước-lửa-gió-không khí-và tánh biết. Và con chợt hiểu ra rằng xác thân này cũng là tập hợp từ những đơn vị phức tạp trong tự nhiên, là tập hợp những Pháp liên tục xảy ra rốt ráo, chứ con người cũng chỉ là 1 khái niệm do cái ta ảo tưởng dựng nên mà thôi. Sinh ra-trưởng thành-già và chết đi, các mức đo lường số tuổi sống cũng chỉ là do cái ta ảo tưởng nghĩ ra. Làm gì có người trẻ, người già, làm gì có người hay kẻ dở, làm gì có người ngu kẻ khôn. Trẻ hay già, ngu hay khôn cũng chỉ là khái niệm được dựng lên thông qua mắt nhìn, tai nghe và được đánh giá qua cái ta bản ngã thôi mà. Đó chỉ là Pháp đang vận hành và mình không thể can thiệp vào quá trình đó được, tự nhiên cho ta cái tánh biết để ta học hỏi quá trình đó mà thôi. Đúng là đôi lúc con tự hỏi mình: Vì sao mình lại xuất hiện một cách trơ trẽn trên cuộc đời này như vậy? Cách đây 10 năm con từng mơ mình làm ông nọ, bà kia, giúp ích một kỹ năng gì đó cho đời. Và đến tận bây giờ con mới tìm được câu trả lời cho chính con: Đó là sinh ra để tìm về tự tánh, tìm về cái thật nhất đang diễn ra, cái đang là. Học trọn bài học của chính mình. Mà người giúp con nhận ra chính là Thầy, con biết ơn Thầy nhiều lắm.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 22-07-2019

Câu hỏi:

Thầy ơi!
Càng lúc con càng thấy rõ, đời sống đúng là trường thiền lớn.
Tiếp xúc với đủ kiểu người, đủ kiểu chuyện con mới biết tâm mình tham cỡ nào, sân giận cỡ nào, mê mờ cỡ nào. Đôi khi con nghĩ con thanh cao lắm, tốt bụng lắm. Nhưng khi đụng chuyện mới thấy tâm mình còn tính toán ghê lắm, vẫn còn ham danh thế gian lắm, và sân giận cũng ghê lắm, cũng đầy sự đòi hỏi hoàn hảo Thầy ạ! Vì vậy mà tâm cứ ngầm ngầm khổ.
Mỗi lần vậy, con thật chậm rãi, hít thở. Con không bắt tâm mình phải vầy phải kia nữa. Mà lúc đó con chỉ nói, mình đang tham nè, đang tính toán, so đo nè. Con cứ làm vậy thì có hợp lý, có đúng lời Thầy dạy không Thầy?
Nhiều khi con còn hay phán xét. Người này hoặc là hoạt động này là ko tốt, đôi khi xa xa mọi người ra luôn. Nhưng con thấy cũng không ổn. Tu tiến bộ là khi con không quá tách biệt, khắt khe đánh giá cuộc sống ngoài đời. Mà con vẫn sống hòa nhập và biết tâm tham sân si rõ ràng và dù tham gia các hoạt động cùng mọi người nhưng không mê đắm, dính mắc và chấp nhất phải không Thầy?
Khi con thấy cảnh khổ của ai đó, lòng lại chộn rộn, suy nghĩ, làm sao để giúp. Bất chấp hoàn cảnh của mình, đôi khi làm người thân buồn lòng luôn. Nhưng nhiều khi nhìn lại thì sự giúp của con cũng không hiệu quả lắm, có lẽ con chưa đủ trí tuệ để giúp đúng. Sau này, mỗi khi thấy cảnh khổ, con vẫn thấy thương, nhưng nghĩ rằng có lẽ đó là duyên nghiệp và nhân quả của mỗi người. Nên con không chạnh lòng nhiều nữa. Con suy nghĩ vậy có đúng không Thầy?
Con cảm ơn Thầy rất nhiều. Nhờ những lời Thầy dạy mà con thấy mình ổn hơn mỗi ngày. Nhưng vẫn sợ con không hiểu đúng lời Thầy dạy nên con trình lại với Thầy những suy nghĩ của con.
Con mong Thầy thật nhiều sức khỏe!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 21-07-2019

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy.
Khi con đang viết cho Thầy đây thì thân tâm con đang tự chánh niệm, tỉnh giác bởi con biết con đã thoát ra được thế giới khái niệm, lý trí, thời gian, con thấy thật tự do, thoải mái, sáu giác quan vẫn hoạt động tự nhiên, bình thường, ý thức vẫn làm việc bình thường để chọn từ viết cho Thầy mà con thấy vẫn thoải mái, không hề có sinh tử, trói buộc gì. Những ý nghĩ hiện lên con thấy đúng như Thầy từng nói: như hoa đốm giữa hư không. Con biết con đang ở trong chân đế mà cũng bình thường vậy thôi. Chỉ có mỗi khác biệt là con cảm nhận được sự bình an phi thời gian, tâm không hề còn khởi lên để đòi hỏi cái gì nữa, mặc dù con đang ho nhưng con chẳng thấy sợ, chẳng thấy lo lắng gì cả. Con gặp quá nhiều khổ đau đến tận cùng nhưng không ngờ con có phước báu quá lớn gặp được lời Phật dạy và gặp được Thầy đã khai mở cho con nhận ra được tâm rỗng lặng trong sáng, vô vi vô ngã vô cùng quý giá. Con vô cùng biết ơn Thầy ạ. Con đang bận nhiều công việc để nuôi hai con nhưng con sẽ sống trải nghiệm thuần thục trong tục đế. Con biết Thầy rất bận và cũng rất nhiều Đạo hữu cần đến Thầy. Con luôn nguyện cầu Thầy được khỏe mạnh, trụ thế dài lâu để chúng con được nương nhờ vào bóng mát của Thầy ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 19-07-2019

Câu hỏi:

Kính đảnh lễ Thầy
Con vô cùng biết ơn những bài pháp thọai của Thầy đã khai ngộ chân lý cho con, tuy nhiên có những bài nếu chỉ nghe không thì đôi khi không hiểu kịp nếu được lưu lại qua video để thấy được những ghi chép trên bảng, hoặc có những tóm tắt qua sơ đồ thì rất hiệu quả cho chúng con, nếu Thầy có chỉ con khai thác để việc học pháp của con ngày một đúng hơn. Con có bài thơ xin trình pháp:

Bây giờ muôn việc tùy duyên,
Sống luôn trọn vẹn hồn nhiên giữa đời;
Những điều không thể đổi dời
Mĩm cười để mặc nước trôi theo dòng.

Kính trình thầy xem và sửa những ý chưa đúng để con học tập.
Kính chúc Thầy luôn có sức khỏe để dẫn dắt chúng con thoát khỏi vô minh.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 17-07-2019

Câu hỏi:

Bạch thầy,
Con xin phép được trình thiền với thầy. Hôm qua con ngồi thiền, nửa tiếng thôi nhưng con thấy dài lắm. Bởi trước đó có một sự việc xảy ra mà con không thấy được mình rồi chạy theo bản ngã, dẫn đến tâm động rồi thấy bất an, lo sợ đủ điều. Cái bất an đấy nó đến, con không ngồi yên được, thở cũng dồn dập, con đã định xả thiền nhưng rồi lại nghĩ xả thiền thì chỉ có để thân đi tìm những chỗ trú khác để quên đi cái nỗi sợ đó thôi, chứ không thay đổi được gì cả. Nên con lại ngồi lại, con niệm "trong thấy chỉ thấy, trong biết chỉ biết", lúc đấy con mới thấy ra những cái ngã đứng đằng sau hành động và những nỗi lo sợ của con. Con niệm và nhìn thẳng vào nó, từng lớp của bản ngã cứ từ từ hiện ra, con chấp nhận nó, lúc đó con thấy như vừa nhìn thấy ma trong tâm con vậy. Con thấy biểu hiện càng vi tế thì sau nó là một cái ngã càng to lớn, càng dữ dội. Đến đó con thấy những nỗi sợ hãi của con đều do cái ngã đó tạo lên và đồng thời cũng thấy có một cái tâm rỗng lặng đang nghe tiếng chó sủa, biết gió mát , biết đang thở, biết thân đang ngồi, biết nỗi lo sợ đang gào thét và biết cả cái ngã. Cái tâm đó nó không chịu ảnh hưởng của cái ngã. Lúc đó con chọn trở về với cái tâm đó của mình, hơi thở nhẹ nhàng trở lại và lại gặp được sự yên ắng trong lành.
Thầy ơi con thấy pháp thật vi diệu, nhưng bước đường tu học cũng còn dài và con sẽ còn phải học thêm rất nhiều bài học nữa. Từ thời thiền hôm qua con cũng thấy thêm sự dũng cảm là rất cần thiết. Con thấy thật biết ơn và may mắn vì có thầy ở bên chúng con.
Con cảm ơn thầy đã đọc thư con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 16-07-2019

Câu hỏi:

Thầy kính!
Lần này là lần thứ 2 con viết thư cho Thầy. Lần trước con đã được thầy trả lời thấu đáo về vướng mắc của con trong việc kiểm soát cơn sân. Con lại im lặng và chiêm nghiệm những lời Thầy dạy và tự soi lại mình.
Thầy ạ, Con là một người ít bộc lộ cảm xúc và đặc biệt rất ít khóc. Nhưng không hiểu sao khi đọc tuyển tập thư Thầy gửi học trò, con không cầm được nước mắt và thấy thương Thầy hơn bao giờ hết. Con chưa bao giờ được gặp Thầy, nhưng không hiểu sao con luôn thấy như Thầy đang ở trong con, đang động viên và dõi theo con hàng ngày, giúp con soi sáng sự thật và sống đầy tình thương với nhân loại.
Con vẫn nhớ Thầy hay nhắc nhở Phật tử trong các buổi giảng pháp: Không có Ông Viên Minh nào hết, đừng nhìn vào ông Viên Minh. Mới đầu con nghe có vẻ hơi bất hợp lý, không viên minh, không có gì hết, nhưng lại rất viên minh. Con đã nhận ra: Viên minh chính là là hơi thở của con, Viên minh là khi con đang đi trên đường chợt mỉm cười khi thấy một anh thanh niên dắt tay bà cụ qua đường, viên minh là mỗi khi đối mặt với nghịch cảnh cuộc sống, con vẫn định tĩnh trong lành đón nhận, tình cờ người đi đường bị ngã, mình nâng họ dậy bằng ánh mắt trìu mến đầy yêu thương, đó chính là viên minh...
Là khi mình làm 1 người anh tốt, sẵn sàng nhường phần cơm cho các đệ ăn, mình ăn rau, sẵn sàng vác những viên đá rất nặng, để các em nhìn vào học theo, chỉ biết dành phần thiệt về mình để người khác được sướng, 1 người huynh thương yêu các đệ hết mình và tràn đầy tình cảm vô bờ bến, đó chính là viên minh. Là khi mình làm 1 người thầy với bao nhiêu học trò cần mình cho lời khuyên, mình sẽ cặm cụi thức khuya đêm hôm dốc hết tâm can tình cảm để cứu rỗi họ, đó chính là Viên minh đấy. Là khi trên đường đời gặp bất cứ ai, địa vị thấp hay cao, mình cũng ân cần cư xử với họ bằng lòng chân thành và sự trong sáng, đó chính là viên minh… Là khi mình dành tình thương bao la chân thành cho cả cuộc sống này, đó chính là Viên minh.
Dường như có lúc con bất lực ngôn ngữ khi con định gửi thư cho Thầy, vì biết nói gì đây khi Thầy là chân lý, là sự thật, con còn biết nói gì đây! Nhiều lúc con chỉ ước trong 1 buổi thuyết pháp, con kiếm 1 góc xa xa, ngồi im lặng nhìn thầy và mỉm cười, điều ước giản đơn quá phải không Thầy.
Con thầm cám ơn tạo hóa đã cho con gặp được Thầy, con chúc Thầy sức khỏe tốt thầy nhé!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 11-07-2019

Câu hỏi:

Kính thầy, hôm nay con đã hiểu ý thầy muốn dạy về vui - buồn, thành - bại, xấu - tốt,... như những đợt sóng biển, đến và đi không ngừng. Hôm nay ổn, mai không ổn... cứ tiếp nối, bản thân mình vẫn là mình, mình chạy theo lo âu, toan tính sẽ không bao giờ hết. Đó là vô thường, là chân lý. Mình muốn dừng hết để yên ổn là chuốc khổ.
Mình có mặt như có một vai trò nào đó trong mắc xích này. Cứ làm hết vai trò của mình với tâm trong sáng và thận trọng, rồi thôi. Cái buông bỏ hoàn toàn trong tâm mới là quan trọng nhất.
Có chuyện hay không con vẫn quan sát mình, thấy sinh khởi và đoạn diệt trong thân tâm, đó cũng là một loại sóng biển. Cuốn sách nơi chính mình là cuốn sách cần thiết và cấp bách để đọc nhất.
Con xin tri ân thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 09-07-2019

Câu hỏi:

Sáng nay con thật sự xúc động và trong lòng biết ơn Thầy sâu sắc. Con là người cách đây vài ngày có nói rằng con hiểu sự vô minh của mình nhưng tâm lại không buông được xuống và cảm giác đau khổ con thấy rất thật. Con vẫn liên tục nghe Pháp của Thầy giảng, cả khi đi ngủ con vẫn bật cho đến sáng, con cứ để như vậy hàng đêm. Cho đến chiều qua, tâm con nó đã chấp nhận buông xuống mà không cần một sự cố gắng nào nữa. Con không còn phải tự nói với bản thân, không còn tự thuyết phục bản thân. Mà con nhìn thấy tâm con nó đã tự chấp nhận mọi việc và tự buông xuống rồi ạ.
Ngay lúc này con đang nghe Thầy giảng về tứ diệu đế và tiến trình tâm, con dừng lại để viết gửi Thầy.
Con cảm tạ Thầy rất rất nhiều ạ. Chính những đau khổ trong cuộc đời làm cho con băn khoăn để đi tìm một con đường, để đi ra khỏi cái vòng luẩn quẩn (hạnh phúc rồi lại khổ đau, khổ đau rồi lại hạnh phúc). Con đã từng thắc mắc thật ra cuộc đời này là gì? Tại sao con người phải sinh ra để rồi chiến đấu với đau khổ? Đã có lúc con thật sự chán ngán cuộc sống nên con đã đi từng đi khóa thiền, nhưng con thấy phương pháp đó không giải quyết được vấn đề, con lại tiếp tục tìm. Và bây giờ con đã tìm thấy. Con cảm tạ những bài Pháp của Thầy, cảm ơn cả những câu trả lời Thầy dành cho con, nó là nơi để con nương tựa. Và con đã tìm ra con đường cho mình. Con đã hiểu ra rất nhiều điều. Con đã nhận ra, bao lâu nay con đã sống trong quá nhiều ảo tưởng của riêng mình. Trước đây con chưa bao giờ biết cách học ra bài học từ những khổ đau của mình, thế nên cuộc đời cứ luẩn quẩn mãi, chính cái luẩn quẩn đó làm con suy tư rất nhiều.
Con đang rất vững tin rằng giờ đây khó khăn sẽ không còn là quá khó khăn với con nữa. Vì con đã biết cách nhờ có Thầy hướng dẫn.
Một lần nữa con cảm ơn Thầy sâu sắc. Con chúc Thầy thật nhiều sức khỏe.

Xem Câu Trả Lời »