Kết quả Tìm Kiếm: Có 290 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'tánh biết & tướng biết'.
Mục này được thực hiện nhằm tạo cơ hội cho chư huynh đệ, đạo hữu sống cách xa nhau có thể chia sẻ kinh nghiệm tu tập, hoặc trao đổi những vấn đề nan giải trong Pháp học cũng như Pháp hành, để cùng nhau tìm hiểu, bàn bạc, góp ý bổ túc, hầu giúp nhau điều chỉnh chánh kiến trong biển Phật Pháp mênh mông, sâu thẳm và vi diệu.
Với tiêu chí đó, đề nghị quý vị không nên đặt những câu hỏi quá xa vời thực tại tu học của mình hoặc những vấn đề chi ly có tính tầm chương trích cú trong kinh điển, vì điều đó mỗi người có thể tự tra cứu lấy để khỏi làm mất thì giờ của huynh đệ đồng đạo.
Để gởi câu hỏi, xin nhập vào mẫu bên dưới, chúng tôi sẽ cập nhật câu trả lời lên website trong thời gian sớm nhất.
Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp
Ngày gửi: 14-09-2011
Câu hỏi:
Thưa Thầy, cho con hỏi ạ. Con có cần phải làm chủ sự chú tâm và xả tâm không ạ khi cần hướng tâm vào đối tượng nào thì biết rõ đối tượng đó, không cần thì buông thư không hướng tâm vào đâu cả? <p>
Có hai trường hợp xảy ra với con khi buông thư không hướng tâm vào đâu cả, có thể lúc đó thân tâm nhẹ nhàng thanh thản, có thể tâm tự biết đang suy nghĩ hay tự biết hơi thở... Lúc đó con tác ý buông thư rồi tâm muốn biết gì thì con kệ nó, nó muốn biết hơi thở bao lâu thì biết rồi nó không ở trên hơi thở nữa tự nó chuyển sang đề mục khác thì con cũng kệ nó con chỉ biết thôi, như thị. Con hành như vậy có đúng không bạch thầy?<p>
Trong thời khoá, con ngồi buông thư thanh thản, lúc nào thấy tâm lắng dịu xuống thì con tác ý theo dõi hơi thỡ, lấy hơi thở làm đề mục chính, nếu có ý nghĩ hay cảm thọ nào xen vào thì con nhân biết rồi biết lại hơi thở, con chỉ ngồi thiền theo dõi hơi thở 15 phút thôi, khi xả thiền thì con tác ý buông hơi thở ra, trở về trạng thái bình thường, thanh thản an lạc. Khi đi kinh hành thì lúc đầu con cũng thư giãn đi không tác ý hướng tâm vào đâu cả, tâm thế nào cứ để nó thế, khi thấy tâm thanh thản thì con tác ý tỉnh thức trên từng bước chân, khi hết giờ kinh hành 15 phút thì con cũng tác ý buông bước chân ra trở về trạng thái bình thường. Con tu như vậy có đúng không ạ?<p>
Vì sự vi tế của việc tu tập tâm linh, sai một ly đi một dạm, con đã gặp nhiều hiểu lầm ứng dụng sai, nay cẩn thận con xin trình bày với thầy xin Thầy chỉ dạy cho con. Con cảm ơn Thầy nhiều. Con xin đảnh lễ Thầy ạ.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Tánh biết tự biết hướng tâm hoặc chú tâm đến đối tượng tiếp xúc với nó, và khi thấy không cần thiết tánh biết cũng tự biết buông ra. Khi con cố ý làm chủ sự hướng tâm, chú tâm hay xả tâm thì coi chừng cái ngã đã xen vào điều động thân tâm. Chỉ cần con khám phá ra cái ta ảo tưởng đang hoạt động trong đó là được, nếu không cái ngã sẽ mãi lăng xăng tạo tác không ngừng! Hãy để mọi pháp tự nhiên như nó là mà thấy, và chỉ thấy thôi, đừng cố gắng điều khiển pháp theo ý mình. Tâm cần rỗng lặng trong sáng thì mới thấy được thực tánh pháp. Do đó đừng bắt tâm phải trụ vào đâu cả. Mọi sự đến đi, sinh diệt vô thường và vô ngã mà con.
Ngày gửi: 03-08-2011
Câu hỏi:
Thưa Thầy Viên Minh, con thắc mắc là mọi hiện hữu đều từ Đất-Nước-Gió-Lửa-Hư Không-Tánh Biết, như vậy thì tâm con là gì trong 6 thứ ấy, hay là cả 6 thứ vậy Thầy? Khi con tự hỏi: "Ủa, tâm mình ở đâu?". Con không tìm thấy tâm con nơi thân con, không thấy tâm con nơi một vật cụ thể nào, sao con thấy tự do quá chừng! Nhưng thực là con vẫn chưa biết tìm tâm con nơi đâu cả?! Xin Thầy giải đáp giúp con. Con cám ơn Thầy nhiều nhiều.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Con làm thầy cười thật đó, giống như có lần thầy lấy cây đèn pin rọi khắp nơi để tìm chính cây đèn pin ấy, tìm mãi không ra mới bỏ nó xuống thì ra chính nó bị làm công cụ đi tìm nó thì làm sao mà tìm được đây? Nhà thơ Tô Đông Pha có hai câu thơ nói về điều này rất tuyệt:
"Bất thức Lô Sơn chân diện mục
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung."
Ý là, chỉ vì đang ở trong núi Lô Sơn nên không thấy nó thật sự ra làm sao! Chẳng lẽ cái gì tánh biết cũng biết mà lại không biết chính nó đang biết hay sao? Tâm là tánh biết thuộc về danh, đất-nước-gió-lửa-hư không thuộc về sắc. Danh biết sắc nhưng sắc không biết danh. Không nên dùng lý trí để tìm hiểu những điều này, vì đó là pháp thực tánh, chỉ có thể chứng ngộ chứ không thể nghĩ bàn, nghĩ bàn liền sai.
Ngày gửi: 02-08-2011
Câu hỏi:
Thưa Thầy, trong đời sống thường ngày muốn có chánh niệm tỉnh giác viên mãn, không gì khác phải có tinh tấn và nhẫn nhục Ba-la-mật. Và muốn có việc này thì phải giữ giới. Như vậy Phật tử chúng con hiện nay phải làm gì để sự thường biết rõ ràng luôn ở mãi trong tâm? Con kính lễ.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Con đặt câu hỏi không rõ ràng, lúc đầu con nói: "Trong đời sống thường ngày muốn có chánh niệm tỉnh giác viên mãn không gì khác phải có tinh tấn và nhẫn nhục Ba la mật. Và muốn có việc này thì phải giữ giới". Tức là con đã xác định đường lối tu hành rồi. Sau đó con lại hỏi: "Phật tử chúng con hiện nay phải làm gì để sự thường biết rõ ràng luôn ở mãi trong tâm?" Phải chăng con muốn hỏi lý thuyết là như vậy còn thực hành thì phải làm sao?
Thực ra, tánh biết vốn là bản chất thường biết rõ ràng luôn có mặt trong tâm, nhưng vì bị cái ta ảo tưởng che lấp, trói buộc - bởi quá nhiều quy định để uốn nắn nó theo ý mình - nên tuy nó vẫn ở đó, vẫn hoạt động mà cái ta si mê không nhận ra được. Cái ta càng muốn dùng lý trí hạn hẹp của mình để trì giới, tinh tấn, nhẫn nhục v.v... hầu duy trì sự thường biết rõ ràng chừng nào thì càng che lấp tánh biết tự nhiên rỗng lặng trong sáng và vô ngã chừng đó. Điều quan trọng là con nhận ra được điều này, chứ không phải cố gắng làm gì, vì càng làm càng không thấy nó.
Ngày gửi: 17-06-2011
Câu hỏi:
Kính bạch sư! Tánh biết thấy tâm tưởng hoạt động và vì tánh biết hiện hữu nên tưởng chỉ là sự lừa phỉnh của tâm, con thấy có cái thật và cái giả. Con xin thành tâm tri ân sư đã khai ngộ cho chúng con tỉnh giấc mộng dài, quay về là thấy tánh.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Thầy hoan hỷ chúc mừng. Mục đích giảng giải của thấy là để giúp mọi người thấy ra điều đó.
Ngày gửi: 02-06-2011
Câu hỏi:
Thưa Thầy, hôm trước ở chùa Hòe Nhai con cùng người bạn ngồi bên hè nghe Thầy giảng, con thấy người bạn con như muốn thưa hỏi Thầy rằng: Thế nào là Sáng suốt Định tĩnh Trong lành? Vài phút trước trong lúc đọc cuốn Cửa thiền hé mở, con chợt nhận ra câu trả lời với hình ảnh thầy nâng cốc nước lên. Thầy ơi, câu trả lời cho câu hỏi trên là: khi không có bóng dáng của cái ta xen vào thì ngay đó là Sáng suốt Định tĩnh Trong lành, phải không Thầy?
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Đúng như vậy. Tánh biết vốn tự sáng suốt, định tĩnh, trong lành, chỉ vì bị cái ta ảo tưởng che lấp nên không phát huy được. Giống như mặt trời bị mây che nên không thấy sáng, nhưng thực ra mặt trời vẫn sáng. Khi không có bóng dáng cái ta ảo tưởng xen vào thì ngay đó là sáng suốt định tĩnh trong lành, chứ không phải do cố gắng rèn luyện mà đạt được. Giống như mây tan thì mặt trời liền soi sáng rực rỡ. Vì vậy thầy gọi sáng suốt, định tĩnh, trong lành là tự tánh giới định tuệ. Thầy thường cầm ly nước đưa lên để hiển thị rằng ngay đó ai cũng có thể thấy biết như thực không có gì ngăn ngại cả.
Ngày gửi: 19-05-2011
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, vừa rồi con có may mắn được tham dự khóa thiền mà thầy dạy cho chúng con tại chùa Tam Bảo, Đà Nẵng. Con rất biết ơn thầy đã khai sáng, chỉ bày cho chúng con một cách thiết thực, đơn giản, những ai hành sẽ thấy kết quả rất mầu nhiệm. Nhưng trong lúc hành thiền con không thể dùng tánh biết quan sát sự chuyển động của tâm được vì nếu con hoàn toàn với cái biết là mình đang ngồi và hít thở thì tạp niệm không có, được một lúc tạp niệm khởi lên thì tánh biết lại biến mất. Vì sao con không thể biết là mình đang vọng động mà vọng động rồi con mới biết vậy thầy? Trong lúc thiền thì 6 căn không tiếp xúc với 6 trần, vậy làm sao con có sự phòng hộ được? Có hôm cả buổi thiền con chỉ thấy toàn là tạp niệm lăng xăng chứ tâm không an ổn vắng lặng được, như vậy là buổi thiền đó không có kết quả phải không thầy? Kính xin thầy chỉ dạy cho con. Con xin cám ơn thầy và chúc thầy luôn khỏe để làm Phật sự và dìu dắt chúng con.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Thực ra con vẫn chưa nhận ra được tánh biết. Con đang sử dụng cái biết của ý thức trong 6 thức, do đó con chỉ biết đối tượng của ý thức chứ không biết hoạt động của tâm ý. Tánh biết thì biết được cả 18 giới (6 căn + 6 trần + 6 thức), nghĩa là biết luôn cả sự tương giao vận hành của ý - pháp - ý thức. Có thể tạp niệm khởi lên con không ý thức được nhưng tánh biết vẫn biết, chứ không phải tánh biết biến mất như con tưởng, nếu biến mất con làm sao biết có tạp niệm khởi lên? Làm sao đức Phật lại dạy niệm tâm? Làm sao có tuệ thấy biết danh sắc? (trong đó danh chính là mọi hoạt động thuộc về tâm và tâm sở).
Con nói "Trong lúc thiền thì 6 căn không tiếp xúc với 6 trần" đó là con đang hành thiền định chứ không phải thiền thấy pháp thầy đang hướng dẫn. Con nên vào trang web của thầy đọc thêm và nghe pháp thoại thật kỹ, đừng hành theo thói quen sẽ khó điều chỉnh lại được. Thầy đã nói tâm thiền là tánh biết sáng suốt định tĩnh trong lành trong sự tương giao giữa 6 căn 6 trần, chính vì vậy mới thấy được cả 18 giới, đó chính là sự phòng hộ lục căn đúng đắn và hiệu quả nhất, chứ không phải kìm giữ các căn. Phật dạy thấy như thực, nghe như thực, xúc như thực, biết như thực thì làm sao lại không để 6 căn tiếp xúc với 6 trần được!
Con nói: "Có hôm cả buổi thiền con chỉ thấy toàn là tạp niệm lăng xăng chứ tâm không an ổn vắng lặng được". Vậy cái gì thấy tạp niệm lăng xăng? Cái gì biết tâm không vắng lặng? Nếu con nói "con không biết mình đang vọng động mà vọng động rồi mới biết" thì đó là con nói không ý thức được chứ không phải tánh biết không biết, bởi vì nếu tánh biết không biết thì khi con có ý thức trở lại con cũng không biết vừa rồi có vọng đọng hay không vọng động, và làm sao con biết mình không biết (theo nghĩa ý thức)? Vậy tánh biết sáng suốt định tĩnh trong lành có thể biết được vọng động, biết được lúc con ý thức biến mất, phải vậy không?
Thiền con đang hành là thiền định nên con mới mong an ổn vắng lặng. Thiền thầy dạy là khi an ổn vắng lặng thấy an ổn vắng lặng, khi không an ổn vắng lặng thấy không an ổn vắng lặng, chứ không phải thiền để mong đạt được trạng thái an ổn vắng lặng, vì mọi trạng thái duyên khởi đều vô thường, khổ, vô ngã thì đạt đến làm gi? Hơn nữa mong cầu đạt được an ổn là tham, và mong cầu chấm dứt bất an là sân. Khi không có tham sân si thì tánh biết tự hiển lộ và soi sáng, (khi có tham sân si con chỉ theo tham sân si mà quên tánh biết chứ không phải tánh biết biến mất). Con đừng cố gắng "hành thiền" theo ý đồ của cái ta ảo tưởng. Tâm thiền chính là buông mọi ảo tưởng của cái ta để tánh biết tự soi sáng thực tại hiện tiền, dù đó là thân, thọ, tâm hay pháp. Dù đó là trạng thái vọng động hay an ổn thì tâm thiền (tánh biết) vẫn chỉ thấy thực tánh như nó đang là không thêm không bớt gì cả.
Ngày gửi: 23-02-2011
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, trên con đường tu tập nếu mình còn thấy "ta làm cái này, ta làm cái kia, cái này thiện, cái này ác..." thì vẫn còn trong vô minh trói buộc. Nếu biết được đó là do pháp vận hành thì sẽ ra khỏi vô minh phiền não, phải vậy không? Kính mong thầy từ bi chỉ dẫn cho con.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Thấy "Ta làm cái này, ta làm cái kia, ta thiện, ta ác..." thì đúng là vẫn còn trong vô minh trói buộc, chủ yếu là vì trong đó còn có cái ta ảo tưởng. Nhưng thấy rõ ràng "cái này thiện, cái này bất thiện" trong tính chất của hành động, nói năng, suy nghĩ mà không cố chấp phân biệt thì đó là trí tuệ. Khi nào phân biệt thiện ác theo quan niệm hoặc tình cảm cá nhân v.v... rồi đánh giá, phê phán chủ quan mới là trói buộc của bản ngã vô minh ái dục. Cần thấy rõ giữa sự phân biệt thiện ác của cái ta lý trí, tình cảm với sự phân minh thiện ác của trí tuệ phát xuất từ tánh biết rỗng lặng trong sáng.
Ngày gửi: 12-01-2011
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, con đã từng bị điện giật cách đây nhiều năm, từ đó, não bộ của con thường bị căng thẳng và đôi khi không có khả năng tập trung cao. Những lúc như thế, con chỉ biết "đầu hàng" vô điều kiện, buông xuôi hoàn toàn. Khi tu tập pháp của Thầy, con chỉ thả lỏng để lục căn tiếp xúc với lục trần tự nhiên như nó là, từ đó con phát hiện ra lúc nào mình đang sáng suốt định tĩnh trong lành, lúc nào có bản ngã xen vào. Nhưng những lúc não bị căng thẳng do bệnh, con không thể thấy được, không thể quan sát được điều gì. Xin Thầy cho con được hỏi, vấn đề bệnh lý khiến não bộ mất sự minh mẫn có thể được xem là một pháp bình đẳng như các pháp và ta hoàn toàn có thể giác ngộ trên chính pháp đó hay không, hay nó là một trở ngại cho sự quan sát học hỏi các pháp thưa Thầy? Con thành kính tri ân Thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Con đã làm rất tốt khi con biết "thả lỏng để lục căn tiếp xúc với lục trần tự nhiên như nó là, từ đó con phát hiện ra lúc nào mình đang sáng suốt định tĩnh trong lành, lúc nào có bản ngã xen vào". Tuy nhiên vẫn còn có chỗ nhầm lẫn nhỏ. Bây giờ con hãy quan sát điều này: khi con buông mọi ý đồ xuống thì tánh biết sáng suốt định tĩnh trong lành tự thấy lục căn tiếp xúc với lục trần một cách tự nhiên và nếu lúc đó bản ngã hay ảo tưởng nào khởi lên con đều biết rõ thì mới đúng. Nghĩa là khi không bị cái ta ảo tưởng với những ý đồ của nó che lập thì tánh biết sẽ thấy tất cả một cách vô ngại. Con nhớ là tánh biết thấy chứ không ai thấy cả. Khi con nói: "Nhưng những lúc não bị căng thẳng do bệnh, con không thể thấy được, không thể quan sát được điều gì" Và con nghĩ rằng đó là do "vấn đề bệnh lý khiến não bộ mất sự minh mẫn". Như vậy là con cho rằng con thấy hay bộ não thấy sao? Hãy chiêm nghiệm lại xem. Khi tình trạng bệnh lý đến, con cứ buông xả tự nhiên. Buông là buông thái độ tâm, đừng cố biết hay cố quan sát gì cả mà hãy để cho tánh biết tự soi chiếu thì tất cả pháp dù ở trạng huống nào vẫn bình đẳng như nhau, không trở ngại tánh biết gì cả. Trở ngại chính là thái độ "ta thấy, ta quan sát, ta muốn biết" chứ không phải là đối tượng của thấy biết. Nhớ là bệnh trạng không làm trở ngại tánh biết đâu con.
Ngày gửi: 28-12-2010
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy. 1. Theo con nhận thức được, pháp Thầy chỉ dạy luôn nhấn mạnh vào Tánh Thấy vốn đã sẵn có, đầy đủ nơi mỗi người. Cốt lõi của việc tu tập là buông bỏ cái bản ngã ảo tưởng che lấp để Tánh Thấy soi chiếu trọn vẹn dòng chảy của pháp. Tướng dụng cũng do tùy thời, tùy duyên mà tùy ứng từ tánh thấy, trực tiếp ngay trên mỗi pháp. Con có một điều thắc mắc: Chỗ Tánh Thấy này, nếu hiểu chệch đi một chút sẽ trở thành cái Đại Ngã của Bàlamôn giáo, dễ rơi vào Thường Kiến mà Đức Phật đã phê phán. Con chỉ cảm nhận được mà không biết diễn đạt ra sao ạ. Kính xin thầy giải nghi cho con.
2. Trong cuộc sống của con, khi con ứng dụng sáng suốt định tĩnh trong lành để sống trực tiếp trên pháp, con nhận thấy cuộc sống của mình là một vai diễn trong một vở kịch lớn, và nhiều lúc con thấy ngột ngạt khi phải đóng một vai diễn quá sức. Con nghĩ ý muốn thoát ra khỏi vai diễn đó cũng là bản ngã, mà cuộc sống là vậy không thể nào thoát ra khỏi nó nên con làm theo lời Thầy dạy, nhẫn nại với vai diễn của mình để học ra bài học giác ngộ. Nhưng con vẫn có cảm giác rằng, nếu mình được đóng một vai diễn hợp với mình, hợp với khả năng, hợp với tính cách của mình thì mình sẽ dễ dàng học ra hơn, ít bì gò bó ức chế hơn. Có phải như vậy không thầy? Khi nhận thức ra điều đó, nếu con chủ động đi tìm một vai diễn khác (dù chưa biết cái đó có hợp với mình không), và dám chấp nhận sự thành bại của một vai diễn mới để tiếp tục bài học giác ngộ thì có phải là hành động của vô minh ái dục không thưa Thầy? Con kính chúc Thầy luôn khỏe mạnh.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
1) Tánh biết là cái mà mỗi người sẵn có khác quá xa với cái gọi là Đại Ngã trường tồn bất biến. Tánh biết biết pháp thì biến hóa vô cùng trên đối tượng vô thường, làm sao mà bất biến được. Tuệ đầu tiên của thiền Vipassanà là thấy chỉ có danh và sắc, không có bản ngã. Sắc là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân; còn danh là tâm có tánh chất biết pháp nên gọi là tánh biết. Đơn giản vậy thôi sao lại "cảm nhận" ra thành Đại ngã làm gì? (Khi nghe hãy trực nhận ngay điều được nói chứ đừng tưởng tượng rồi so sánh kết luận lăng xăng v.v...). Người không có tánh biết nghĩa là người không có tâm (danh) mà chỉ có thân (sắc) thôi thì khác gì xác chết? Sở dĩ nói tánh biết sẵn có vì người nào mà chẳng có sẵn danh sắc, nếu không có tánh biết sẵn có đó thì lấy gì để tu? Nhưng tánh biết vốn vô ngã nên rất trong sáng. Chính cái ta ảo tưởng che mờ tánh biết nên không phát huy được tánh sáng suốt, định tĩnh, trong lành sẵn có bên trong. Vì vậy mục đích chính của thiền Vipassanà là buông cái ta ảo tưởng đi để tánh biết vô ngã tự soi chiếu thực tánh pháp ngay nơi thân, thọ, tâm, pháp này. Nếu không làm như vậy mà lại đem cái "ta biết" ra tu tập thì tuệ thứ nhất không bao giờ đạt được, làm sao nói đến đắc Đạo đắc Quả gì được!
2) Cuộc sống tự nó không phải là vai diễn, mà là pháp đang vận hành đúng với luật nhân quả duyên báo rất tự nhiên của nó. Cuộc sống là bài học duy nhất của sự giác ngộ, không qua đó mà giác ngộ thì không tìm đâu ra sự giác ngộ ở nơi nào khác. Chính cái ta ảo tưởng lăng xăng phản ứng tạo tác trên cuộc sống đó mới là vai diễn. Vấn đề là có phát huy được sự sáng suốt, định tĩnh, trong lành sẵn có trong tánh biết pháp để loại trừ vai diễn của cái ta ảo tưởng đó đi không, chứ không phải đổi vai diễn này qua vai diễn khác. Bàn ngã đã diễn sai nên tự chuốc lấy ngột ngạt, bây giờ lại tiếp tục sai lầm khi muốn đổi vai diễn khác như ý mình thì thực ra chỉ đổi ngột ngạt này qua ngột ngạt khác mà thôi. Bao lâu còn muốn diễn thì mãi mãi vẫn còn ngột ngạt khôn nguôi!
Ngày gửi: 02-10-2010
Câu hỏi:
Thưa thầy, thầy dạy rằng: "Khi động dụng thì cẩn thận, chú tâm, quan sát. Khi vô sự, buông ra mọi ý đồ tạo tác để cho thân tâm nghỉ ngơi, thì tánh biết liền sáng suốt, định tĩnh, trong lành". Vậy thưa thầy, khi con chìm vào giấc ngủ thì có những trường hợp sau:
1. Có khi con biết được phần Vô thức của con vẫn làm việc một cách "máy móc" mà con không làm gì được. Điều này cũng giống như đang tỉnh.
2. Có khi phần Vô thức hoạt động một cách "trí tuệ".
3. Có khi con ngủ rất sâu chẳng biết gì cả, tất cả các căn đóng lại không còn tiếp xúc gì với 6 trần nữa.
Vậy 3 trạng thái này có giống như đánh mất mình không thưa thầy? Con có cần làm gì thêm để trau dồi sự "biết mình" không? Xin thầy chỉ dạy thêm. Con cám ơn thầy nhiều.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Chỉ cần trong sinh hoạt hàng ngày (khi thức) con thường chánh niệm tỉnh giác, nghĩa là biết tùy nghi sử dụng những yếu tố sẵn có mà thầy nói lúc động dụng hay lúc vô sự thì khi ngủ tâm tự nó sẽ ổn định trong trạng thái vô thức mà con không cần làm gì cả. Tùy theo từng giai đoạn của một giấc ngủ cạn hay sâu mà con có thể "biết" hay không biết hoạt động của vô thức trong Bhavanga. Thực ra, khi biết cũng không phải là cái biết của ý thức mà là bằng hoạt động máy móc của ý giới, nên biết mà cũng không làm gì được là phải. Vô thức hoạt động theo quy trình tự nhiên của định luật tâm (citta niyama), một chức năng âm thầm của tánh biết ở trạng thái không ý thức nên không thể nói là trí tuệ hay không trí tuệ. Nhưng khi tâm con đã hoàn toàn trong sáng không còn phiền não ngủ ngầm nữa thì vô thức cũng trở thành tâm thanh tịnh sáng suốt (bạch tịnh thức). Con chỉ đánh mất mình khi tâm vọng niệm, tạp niệm hay thất niệm, chứ lúc ngủ có ý niệm "mình" đâu mà mất hay còn? Trong giấc chiêm bao thì vì có "ý thức trong mộng" nên mới có ý niệm mất mình ảo mà thôi.