Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 22-06-2018
Câu hỏi:
Dạ con xin cảm ơn Thầy. Sau nhiều lần con trình pháp với Thầy và được Thầy trả lời giờ con không còn hoài nghi trên pháp hành của con nữa, giờ con có đủ tự tin để nhìn pháp đến đi mà mà không còn hoài nghi nữa, dù đó là pháp thuận hay nghịch thì con cứ trải nghiệm và điều chỉnh từ từ lại. Con thì ít tiếp xúc với đời chỉ toàn là tiếp xúc với thân bệnh là nhiều nhất. Chắc đây cũng là số mạng của con. Dù là số gì đi nữa thôi kệ. Con cũng đã cố gắng điều trị nhưng càng điều trị bệnh này rồi lại qua bệnh khắc nó cứ loay hoay hoài mà đâu có tới đâu con cũng đành bó tay rồi Thầy ạ. Thôi thì sống được ngày nào thì con cứ chánh niệm để xem pháp đến và đi rồi lo tròn trách nhiệm cho cha mẹ vợ và 2 đứa con nhỏ. Tối về rảnh thì nghe pháp thoại của Thầy cho được niềm an vui. Sáng dậy thì tỉnh giác trên thân thọ tâm pháp lúc nào bất an hay đau đớn gì đó thì thấy, lúc nào an vui thì thấy, lúc nào luân hồi sinh tử thì thấy... Giờ con chỉ đơn giản là thấy và thấy thôi Thầy ạ. Cũng may cho con là trong kiếp này còn gặp được Thầy để được uống nước tận nguồn vậy là đủ rồi Thầy ạ. Giờ con chỉ trình với Thầy như vậy chắc con sẽ ít trình pháp lại vì để dành Thầy cho những bạn đạo khác vì Thầy cũng đã tuổi già sức yếu. Con xin Thầy giữ gìn sức khỏe. Con hứa sẽ cố gắng duy trì chánh niệm để xứng đáng là đứa học trò của Thầy. Con xin chào Thầy ạ!
Ngày gửi: 21-06-2018
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy có 1 điều mà bấy lâu con chưa dám trình với Thầy - vì con phải tự trải nghiệm trước đã - đó là trong việc tu tập của mình con thật sự nhận thấy đúng là không có gì để đạt được như ý mình cả ngoài việc mình chỉ thấy thôi. Thấy và thấy ra thôi. Có 1 điều con muốn nói là không nên chế ngự tâm đúng không Thầy? Dù trạng thái tâm như thế nào thì mặc kệ chỉ có thấy thôi mà chính sự thấy mới thật sự thanh tịnh trong sáng. Con trải nghiệm rất nhiều trên cái khổ thân này, trước đây con nghĩ mình không nên buồn mà nên vui thì điều này lại quá sai vì tâm này cũng luôn luôn biến đổi chỉ có sự thấy mới thật sự không biến đổi, nó thấy tất cả dù cho thân tâm ở bất kì trạng thái nào nó đều thấy biết cả. Thấy từ thô cho tới vi tế thấy từ ngoài rồi đi sâu vào trong. Con xin trình sự trải nghiệm của con ạ. Con xin cảm ơn Thầy.
Ngày gửi: 20-06-2018
Câu hỏi:
Thưa Thầy kính mến!
Hôm nay con không hỏi gì nữa đâu ạ. Con sẽ chủ động nghe, đọc, và chiêm nghiệm... Con tin là cứ thả lỏng trôi theo dòng sông Pháp thì con sẽ ra tới biển khơi thôi, khi nào và bao giờ thì khi ấy con ắt biết.
Con thích thơ của Thầy lắm. Chỉ đọc thơ Thầy thôi con cũng ngộ ra nhiều điều, cũng chính những bài thơ ấy dẫn con tới học Thầy, đó là phước hạnh lớn của con.
Thứ 7 này con dự định tới chùa Nam Thiên nghe Thầy giảng pháp. Tuy bận con nhỏ và di chuyển bằng xe buýt nên có thể con sẽ đến muộn và về sớm, nhưng không sao, con cứ tùy duyên mà hành thôi.
Con kính chào Thầy và luôn mong Thầy khỏe mạnh, bình an!
Ngày gửi: 20-06-2018
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy,
Con xin trình bày nội tâm con hiện giờ mong được Thầy chỉ dạy thêm.
Con thấy trong con có một khối vô thức, con không biết định nghĩa nó như thế nào nữa, con chỉ biết là khi con không tỉnh giác và vô tình rơi vào biển trùng trùng duyên khởi thì nó lũ lượt kéo đến làm tâm con trôi miên man, khi tánh biết con thấy ra mình đang bị miên man, con liền trở về với thân tâm cảnh thật (nghe thấy biết như thật) nhưng chưa đầy 1s sau đó thì dữ kiện khác tinh vi hơn kéo đến đánh lừa con làm con chạy theo, sau đó con lại trở về thân tâm cảnh để lắng nghe nhưng chưa kịp lắng nghe thì đã bị nó lừa bịp dẫn đi.
Có những lúc đang chạy xe trên đường con rơi vào trùng trùng duyên khởi đó, nó che mờ tâm con rất nhanh chóng, tánh biết con biết là mình đang bị hôn trầm thụy miên, sau đó con dừng lại tấp vào bên đường an trú chánh niệm lắng nghe và cảm nhận thân tâm cảnh thật, được một lúc thì tâm tỉnh ra. Sau đó con tiếp tục chạy xe thì lại rơi vào trùng trùng duyên khởi, con lại dừng xe tấp vào lề…. Khối vô thức đó nó rất tinh vi, núp lén dưới hình thức bịp người, các dữ kiện nó khởi lên rất khớp với dữ liệu mà con đã từng nghe thấy và suy luận trước kia. Chính vì thế khi con không còn tỉnh giác, bị rơi vào biển duyên khởi thì mê mờ ngay, hễ trở về thì bị lôi đi, lôi đi rồi trở về đến khi sức kiệt thì hôm trầm thụy miên. Con phải dừng tất cả mọi chuyện lại tấp vào lề an trú chánh niệm thì tâm mới trở về được.
Bình thường nếu con làm việc tay chân thì con trở về được với tánh biết để thấy pháp thực tại dễ dàng, nhưng khi lái xe hay lúc làm việc đầu óc thì thường hay bị khối vô thức chi phối. Con vẫn đang thực tập sống thiền nhưng còn lúng túng vụng về lắm thầy ạ. Vì trước kia hay sử dụng lý trí suy luận, bây giờ thường trở về với tánh biết đơn giản nên hay lúng túng. Đôi khi chú tâm quá nhưng thiếu quan sát làm mất bén nhạy, đôi khi mãi quan sát nhưng thiếu trầm tĩnh thì chạy theo vọng.
Khi ngũ thì con ngũ rất dễ dàng, chỉ cần nhắm mắt, không cần tỉnh giác nữa là vài giây sau đi vào giấc ngũ trùng trùng duyên khởi. Khi tỉnh dậy thì rất mệt vì trong giấc ngũ con bị luân hồi trong biển vô thức. Lúc nghe đồng hồ báo thức, con chưa tỉnh hẳn và tánh biết mơ hồ thấy các vọng khởi trôi miên man, các dữ kiện lắp ghép không đầu không đuôi, như một cuốn phim chẳng dính vào đâu cả, cái hình này, cảnh này, tư tưởng này, tư tưởng kia đan xen nhau. Tuy biết vậy nhưng khi con không đủ tỉnh giác thì vẫn bị cuốn theo và làm tâm mê mờ.
Con biết khối vô thức này là do trước kia con đã dùng ý chí quá nhiều, con đã dồn nén nó. Trước kia con bị rất nhiều áp lực trong việc học hành, sau đó ra trường đi làm thì bị áp lực cơm áo gạo tiền, lo cho gia đình… Thời gian đó con đã dùng ý chí quá nhiều, cộng thêm phương pháp thiền, khí công không đúng cách làm cho tâm bị dồn nén vào vô thức.
Sau này con đã may mắn gặp được pháp Thầy dạy, con đã thấy lý rồi con không còn nghi ngờ về việc sống thiền nữa. Con xin hỏi Thầy là chỉ cần tiếp tục nhẫn nại lắng nghe sẽ đoạn giảm từ từ khối vô thức đó đúng không Thầy? Con biết là để đoạn giảm nó thì không được dùng ý chí nữa, không được trốn chạy, không được đối trị nữa, chỉ việc trở về thân tâm cảnh thật, nhẫn nại lắng nghe cảm thọ sinh khởi nơi thân tâm cảnh, cho dù lúc đó là cảm thọ gì đi nữa thì hãy trọn vẹn lắng nghe và đừng phản kháng. Đúng như lời Thầy dạy là tu không khó vì không tốn sức, nhưng không dễ vì có chánh tinh tấn, phải trở về và nhẫn nại với thực tại khổ đâu, lắng nghe đau khổ trổi dậy mà tâm không phản kháng, cứ vô tâm trong sáng như nó đang là.
Khi trải lòng viết thư cho thầy con thấy tự tin lên rồi. Ồ… Nó vừa mới khởi lên và nói rằng không nên gửi thư cho Thầy vì sẽ làm Thầy nhọc tâm. Nó thật vi tế và bịp người rất tinh vi như vậy đó Thầy. Con xin dừng lại ở đây, con cám ơn Thầy đã đọc thư con!
Ngày gửi: 19-06-2018
Câu hỏi:
Gần đây con bị dính mắc vào thứ tình cảm ảo tưởng, đau khổ vô cùng, đây là bệnh lâu năm của con. Con quán chiếu nhiều lần nhưng không được nên con chỉ nằm cảm nhận nó thôi. Con đi bác sĩ và uống thêm thuốc mới nên không thấy khổ nữa, chỉ khổ thân thôi.
Hôm nay con cắt móng tay và con thấy những ngón tay mình như được soi sáng vậy. Con ngẫm nghĩ "À đạo diệu kỳ và tự nhiên đơn giản đến vậy"
Ngày mai thì không biết ra sao, chỉ cần có tâm trong sáng thì Pháp sẽ tự chuyển thầy nhỉ!
Con cám ơn thầy đã đọc.
Ngày gửi: 18-06-2018
Câu hỏi:
Con thành kính đảnh lễ thầy.
Thưa thầy con xin trình pháp. Con viết trình pháp này là con xin tri ân thầy về những điều thầy đã không dạy cho con, mặc dù trước đây con rất muốn biết.
Con người với hình tướng, tài sản, địa vị, quyền lực, danh vọng hay những nhà tư tưởng, những vị thiền sư tiếng tăm trí tuệ lỗi lạc, đạo đức. Nếu chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài thì đúng là vô cùng rắc rối, không biết đâu mà lần. Khi trở về gốc mà quan sát thì thực ra chỉ có hai hướng là: Sinh, hữu, tác, thành hoặc là: Không, vô tướng, vô tác, vô cầu.
Trong các bài giảng của thầy, thời gian ngắn gọn mà thầy đã chỉ một cái là đi đến chỗ tận cùng của đạo. Mà thầy lại không chỉ ra cách thức để đạt được. Đặc biệt là thầy không nói về những điều mà hầu như thiền sinh nào cũng khao khác đó là các tầng tuệ, thành quả các tầng tuệ và cách thức đạt được.
Đi theo hướng sinh, hữu, tác, thành thì đúng là rất hợp với mong muốn của phần đông con người. Vì con người đã quá sâu dày trong nhận thức mình là ta. Mình tạo nên cái mình muốn và mình cũng sẽ xử lý hết những cái lẫn quẩn trong tâm trí của mình để tâm trí mình được trong sạch và hưởng được thành tựu an lạc do mình cố gắng làm nên. Trước khi đến với thiền thì đa số ai cũng phải sống với đời. Mà sống với đời thì sinh, hữu, tác, thành nên nhận thức về thiền cũng vậy. Điều này rất thực tế. Nếu đi theo hướng này cho dù đi tới tận cùng (Đại ngã) thì cũng chưa có gì là đạo. Cái gì mà nỗ lực tạo thành thì không phải là đạo. Đạo là cái có sẵn. Không nhận ra đạo là do có cái che lấp, thấy ra cái che lấp thì đạo sẽ hiển hiện. Người thấy đạo thì sống hài hòa với đạo, vậy thôi. Chứ không có tạo ra cái gì cả. Tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác hay đoạn tận tham, sân, si cũng không nằm ngoài nguyên lý vận hành của pháp.
Đi theo hướng: Không, vô tướng, vô tác, vô cầu. Thực ra không phải là một sự lựa chọn. Mà là bậc giác ngộ chỉ ra cho người còn đang loay hoay trong luân hồi sinh tử chưa biết đường ra. Nhận ra sự thật lý như nó đang là (Đạo). Hoặc vị ấy nhờ trải nghiệm đời sống, quan sát lại chính mình mà tự chứng.
Nhận ra sự thật nơi chính mình thì mỗi người phải tự mình nhận ra. Tuyệt đối không thể dựa vào một công thức để đi đến Niết bàn. Chính tánh biết sẵn có nơi mỗi người là tài sản vô giá mà pháp ban tặng để thực thi điều này. Chính vì vậy mà thầy không nói ra những điều vi diệu mà thầy đã chứng ngộ. Nếu thầy nói ra và chỉ ra từng bước để thực hiện thì thầy đã lôi chúng con chìm sâu trong luân hồi sinh tử. Dù là đạt được bất cứ thành tựu gì thì cũng là chìm sâu trong luân hồi sinh tử.
Điều con nghe được từ thầy cốt lõi là bài kinh Tứ diệu đế và nguyên lý vô ngã. Điều mà thầy không dạy giúp tánh biết nơi con phát huy ra mà không bị trở ngại bởi khái niệm. Cả hai đều nhiệm mầu. Con thành kính tri ân thầy.
Con chúc thầy luôn mạnh khỏe.
Ngày gửi: 17-06-2018
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con xin chia sẻ hiểu biết của con về cuộc sống con người mong Thầy chỉ dạy.
Cuộc sống của con người là tiến trình trải nghiệm vô cùng đa dạng và phong phú, mọi cảm xúc, cảm nhận vui buồn, đau ốm, khỏe mạnh... trên thân trong tâm đó đều là thực. Tuy nhiên nguyên nhân cơ bản tạo nên các trải nghiệm, cảm nhận cảm xúc trên thân và tâm lại xuất phát từ cả thực cả ảo. Điều mỗi người luôn cần làm trong tiến trình sống là luôn có thái độ bình thản, thận trọng chú tâm quan sát, là thấy và thấy ra rõ ràng thực ảo mọi lúc mọi nơi. Tiến trình, lộ trình, thực trạng đến đi là việc của pháp, bao gồm cả việc rèn luyện kỹ năng trau dồi kiến thức... của mỗi cá nhân thực ra cũng là do pháp mà thôi. Con cám ơn Thầy.
Ngày gửi: 16-06-2018
Câu hỏi:
Kính thưa thầy.
Năm nay con 30 tuổi. Con đã có 10 năm tìm hiểu đạo Phật, không sâu sắc, chỉ nắm những thứ đơn giản dễ hiểu đối với mình. Theo một vị sư nổi tiếng, con tập an trú trong hiện tại. Con tu rồi bỏ, bỏ rồi lại tu... vì thấy có gì đó không ổn. Chỉ mới đây được nghe thầy giảng, con mới nhận ra khuyết điểm của phép tu ấy. Phép tu này giúp con nhận thức được vô thường, khổ, vô ngã bằng lý trí (chứ không phải bằng trực cảm), giúp con an trú trong hiện tại nhưng lại bị tê liệt trước sự bất an khi va chạm với thế giới bên ngoài.
Thưa thầy, lý trí và hiểu biết đúng là chẳng ăn thua gì với bản thân con. Giờ con học cách nhìn vào khổ mà không sinh tâm đối kháng (trước thì khó nhưng vài ngày qua con đã làm được ít nhiều). Sáng nay có một việc xảy ra (do người khác làm) khiến con cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương sâu sắc. Hóa ra đến những thứ gọi là tự tôn, danh dự cũng không phải của con. Chúng có thể dễ dàng bị tước đi bởi bất kỳ ai. Nhìn vào đó, con thấy mình trần trụi, chẳng có gì cả. Đầu con trở nên tỉnh táo hơn và lòng con trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nỗi khổ dạy con từng chút một. Nếu không có duyên gặp thầy thì chưa biết chừng từ nay đến cuối đời con cũng chẳng biết cách học từ cuộc sống.
Con biết ơn thầy rất nhiều!
Ngày gửi: 15-06-2018
Câu hỏi:
Thưa thầy,
Con đi Chùa đã lâu nhưng mới biết tu học vài năm nay. May mắn là con chưa học một pháp tu hay sử dụng một phương pháp nào cho nên khi nghe pháp thoại của thầy, con như "cá gặp nước" (nếu con dùng từ sai xin thầy hoan hỷ bỏ qua), con có cảm giác người mình nhẹ nhàng, tự do thoải mái.
1- Con làm kế toán được 14 năm nhưng công việc chính của con là theo dõi, điều động và báo cáo tiền (Cash Flow) cho Công ty. Công việc đòi hỏi thận trọng chú tâm quan sát, nhưng vì đã làm nhiều năm nên TTCTQS của con tương đối tự nhiên (tuy cũng có lúc căng thẳng), cũng phù hợp với pháp thầy dạy khi hữu sự thì TTCTQS. Mấy hôm nay con có đọc bài Trà Đạo ngày 23/8/16, trong lòng con dâng lên cảm xúc bồi hồi nhiều lắm, ơn thầy khai thị cho con thấy được mỗi ngày con đang trải nghiệm vài giờ làm việc TTCTQS, biết mình đang sống trong thực tánh pháp.
2- Con có đọc qua bài viết của cô LT cảm hứng viết khi thầy giảng Lão Tử Đạo Đức Kinh. Sau khi đọc xong, trong lòng con cũng bồi hồi thật lâu. Con không hiểu hết những thuật ngữ của Lão Tử, nhưng con thấy được những chân lý trong bài viết. Con đang tập (có lúc được, có lúc không) nhìn vạn pháp chung quanh bằng danh và sắc khi san sẻ và ứng xử. Sau một ít trải nghiệm con ngộ ra rằng mình không bị vô cảm mà ngược lại biết cảm thông nhiều hơn. Tâm từ đã được mở rộng (vì không phân biệt đối đãi) mà không cần phải rèn luyện, nhưng điều con hoan hỷ hơn hết là không bị dính mắc vào những điều đã làm. San sẻ xong là con quên "tuốt".
3- Con nhớ không rõ lắm, con đã nghe trong một buổi Trà Đạo thầy nói, nếu có 2 người trong Chùa bất đồng ý kiến, thầy sẽ không hòa giải mà để cho hai bản ngã đụng đầu rồi tự học ra bài học. Làm con nhớ lại cách đây không lâu bản ngã của con đã đụng đầu với bản ngã của một nghịch nhân khi bất đồng ý kiến trong công việc. Cả hai bản ngã đều bị u đầu sứt trán. Con may mắn đã chuyển hóa nhận thức và hành vi nên an lạc tự tại. Con quan sát phản ứng của nghịch nhân, càng phản ứng không vừa lòng con thấy nghịch nhân càng đau khổ. Con đã thay đổi thái độ nhẹ nhàng điềm tĩnh, nhưng bản ngã nghịch nhân vẫn còn nghi ngờ và phòng thủ vì sợ đối phương vẫn còn nguy hiểm. Phải mất đến 2 tuần, chúng con mới có thể ngồi xuống làm việc chung. Trong lòng con thầm cám ơn bạn ấy đã cho con có cơ hội quan sát lại tâm mình.
Con có rất nhiều điều muốn trình lên thầy với lòng tri ân. Nhìn hình thầy chụp bài pháp thoại Pháp đàm vấn đáp tại Paris 2018, con thấy thầy đã già, đọc nhiều thầy sẽ mệt.
Con xin đảnh lễ thầy. Kính thầy luôn mạnh khỏe.
Ngày gửi: 13-06-2018
Câu hỏi:
Thưa Thầy,
Lâu rồi con không trình pháp cũng như nhờ Thầy giải đáp vì con vẫn luôn chiêm nghiệm cuộc sống theo lời Thầy dạy, và thấy mọi thứ ngày càng rõ ràng hơn. Tuy vậy, con ngày nào cũng nghe pháp cũng như đọc những lời Thầy giải đáp cho các thiền sinh khác ở trên mạng.
Con muốn hỏi Thầy 1 vấn đề là, có phải khi càng chiêm nghiệm pháp, thấm pháp thì ngày càng cảm nhận nhiều, nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn, và ngày càng có xu hướng ít muốn nói pháp, không còn tha thiết muốn thảo luận, tranh luận pháp. Con nghe rất nhiều, hiểu tất cả những câu chuyện, những vướng mắc đang diễn ra, rất nhiều lần muốn khởi ý muốn nói rồi lại thôi, hầu như im lặng. Đó là tình trạng của con gần đây.
Thật ra con quan sát thấy không phải mình không nói là khinh thường người khác hay giả bộ khiêm tốn, mà con ngày càng cảm thấy phần nhiều trường hợp không thể diễn đạt được bằng ngôn từ và có nói ra thì hiệu quả cũng rất ít. Cuối cùng con thấy mình chỉ có 1 việc duy nhất là quay về chiêm nghiệm cho kỹ câu chuyện của chính mình, phiền não của chính mình để sống đúng tốt, biết đâu lại có tác dụng tốt ngược lại người xung quanh.
Con đang rơi vào tình trạng đó. Con xin Thầy chỉ dẫn thêm ạ.
Con chúc Thầy nhiều sức khỏe.