loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1824 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 15-08-2018

Câu hỏi:

Con thưa thầy nhiều lúc con tự hỏi mình tại sao cần học những kiến thức trong sách vở vậy ạ? Con cũng không chán ghét việc học, nếu nói con tập trung học con cũng làm được, nhưng con thật sự không thấy ý nghĩa của việc học ạ.
Câu hỏi thứ 2 con xin hỏi là, nhiều lúc con thấy mình trong trạng thái đầu trống rỗng, không có suy nghĩ gì, khá sáng rõ về mọi thứ ở hiện tại, con cũng không yêu thích trạng thái đó, chỉ là con thấy nó như vậy thầy ạ, trong lúc đó con lại muốn trong đầu con có 1 gợi ý gì đó để con làm cho đỡ để trống thời gian, nhưng lúc đó đúng là đầu óc trống rỗng thật sự, và con không biết nên làm gì cả... Con đã ở trong trạng thái gì vậy ạ?
Con xin thầy giảng dạy, con cảm ơn thầy ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 15-08-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy
Con xin phép được hỏi một điều về pháp hành như sau ạ:
Trước kia, khi đi ngoài đường, con nhìn mọi vật chạy qua mắt, và thấy vật ấy như nó là. Nếu tâm khởi lên (tham, sân, thích, ghét...), con liền thấy rõ tâm, lúc này, tâm khởi là đối tượng nổi lên trong cái thấy. Nhưng nếu tâm không khởi (hoặc khởi rồi lại lắng), thì vật đang là lại trở thành đối tượng nổi trội trong cái thấy, lúc ấy thì con lại không thấy rõ tâm (vì nó không khởi), khi vật chạy đi, vật khác đến con lại thấy vật liền (có vẻ là bị cuốn đi theo vật, dù không bị cuốn đi theo tâm lăng xăng). Ngoài ra, dù tâm khởi hay không khởi thì thân thường bị quên mất (con chỉ thấy thân khi một mình, không có vật gì và tâm không khởi, nhưng khi một mình thế thì tâm lại lăng xăng nhiều hơn nên đối tượng là cái tâm lăng xăng đó và vẫn bị quên thân). Dường như, khi ấy con khó mà thấy thân-tâm-cảnh cùng một lúc, vì thế mà khi hữu sự là dễ bị cuốn đi theo sự vật sự việc dù tâm không có lăng xăng (trạng thái này có lẽ giống khi tập trung làm việc hơn, không thấy tâm khởi lên để mà thấy, chứ không phải thấy rõ tâm không khởi).
Hôm nay, có một sự khác biệt, khi nhìn một cái ô tô chạy ngoài đường, thay vì nhìn thấy vật đang là ấy, con lại nhìn mỗi cái tâm phản ứng trên những gì nhìn thấy ấy. Tâm khởi tham sân si thì biết liền, nhưng nếu tâm không khởi gì thì nó lặng yên rỗng lặng, đối tượng của Thấy vẫn là cái tâm rỗng lặng ấy, không phải vật đang là kia như trước... Nhưng, với cái tâm rỗng lặng ấy thì vật đang là vẫn hiện ra rõ, cái gì đi qua con vẫn biết, và thân đang như thế nào con cũng biết rõ. Vì vẫn ở cái tâm đó, nên nó có khởi gì lên thì con cũng biết, biết rồi nó lại rỗng lặng trở lại, và lại lặp lại thấy rõ cả vật lẫn thân. Lúc này, có vẻ con chỉ cần biết mỗi cái tâm thôi, rồi tự nó soi sáng cho con thấy tất cả mọi thứ (nó có trót lăng xăng thì do vẫn chánh niệm trên nó nên nó lại lặng liền và tiếp tục soi sáng).
Con không biết diễn tả như thế nào, mong Thầy hiểu cho và chỉ cho con thấy con đúng-sai chỗ nào ạ?

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 15-08-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy! Con cảm ơn Thầy đã trả lời những câu hỏi của con. Nay con chỉ muốn trình với Thầy những gì con đã cảm nhận được từ khi đọc những lời Thầy dạy.
Con nhận thấy bấy lâu nay con và những người thân con bị đau khổ bởi quá nhiều những tính toán đúng sai, sợ khổ. Yêu thương cũng suy nghĩ đúng sai, người đó xứng đáng hay không. Rồi việc làm cũng suy nghĩ tính toán chi li lợi hay không lợi. Nhưng rồi khi có biến cố xảy ra không như ý mình thì lại giá như thế này, giá như thế kia. Trách mình trách người đủ thứ. Thấy khổ thật Thầy ạ. Nhưng từ ngày nghe lời Thầy dạy thấy như nó đang là, con thực tập nhìn sự việc diễn ra như nó đang diễn ra, không thêm bớt suy luận, không sợ hãi tương lai (vì con nghĩ thật sự đâu biết ngày mai có chuyện gì xảy ra), rồi không nghĩ sao người này lại đối xử với mình thế này thế kia. Tự dưng tâm con trở nên lành mạnh hơn, nhẹ nhàng hơn. Khi con thương người nào đó thì con biết là con đang thương, khi con giận lên thì con biết là đang giận. Cứ như thế yêu thương hay giận giữ cũng trôi qua một cách bình lặng. Không mong cầu, không mong mỏi điều chi. Cũng không nghi ngờ bất kỳ đối tượng nào nữa. Trước đây con đặt cho mình những nguyên tắc của người Phật tử rồi làm, nhưng trong cuộc sống đời thường thì con không thể trọn vẹn được rồi con tự dằn vặt mình, trách móc mình. Nhưng giờ con lại để mọi việc tuỳ duyên, cứ tự nhiên diễn ra. Như vậy dường như con ít bị ức chế hơn. Nhưng con không biết sự tuỳ duyên vậy có dễ dẫn mình tích nghiệp không lành không nữa!
Diễn biến tâm con như vậy có tu đúng hướng không Thầy! Con mong Thầy chỉ dạy con thêm. Con thành kính tri ân Thầy. Con chúc Thầy thật nhiều sức khỏe!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-08-2018

Câu hỏi:

Kính thưa Sư, ngày hôm qua con mặc một bộ đồ mới ra đường. Khi con đi ngang một ổ gà đầy bùn thì cũng vừa lúc một xe tải lớn chạy qua. Chân tay, quần áo đầy bùn. Chưa kịp bực mình thì tự nhiên con thấy sao pháp hoàn hảo đến thế. Một ổ gà đầy bùn gặp cái bánh xe to vậy mà không văng bùn lên mới là lạ. Có phải là con tiến bộ rồi không ạ? Con cám ơn Sư ạ!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-08-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy!

Bầu trời xanh thăm thẳm
Trong vắt màu thiên thanh
Mây trắng đến thật nhanh
Che đi màu xanh ngắt
Mắt nhìn không dính mắc
Chẳng đuổi trắng giữ xanh
Sẽ thấy giữa thiên thanh
Vạn pháp đều tuyệt đẹp.

Dạ thưa Thầy, nếu bầu trời kia là Niết Bàn tịch tịnh, mây trắng kia là vui khổ phù du, thì nắm giữ Niết Bàn hay nắm giữ vô thường cũng đều là khổ cả. Cuộc đời này như bầu trời ấy, bao gồm cả Niết Bàn và vui khổ (dù vui khổ là ảo và Niết Bàn thì vẫn còn đó không sinh không diệt). Không tu để sa đà và vui khổ chẳng khác nào muốn bầu trời lúc nào cũng phải có mây, nhưng tu tập để hằng thấy Niết Bàn, chẳng khác nào muốn bầu trời không bao giờ có mây cả. Cả hai điều này đều đi ngược với chân lý của đất trời, dẫn đến khổ, đến ngụp lặn trong sinh tử luân hồi.
Tại đây, tất cả đều đang đứng dưới bầu trời xanh này, đều đang ở ngay trong Niết Bàn, nhưng không thể nắm giữ Niết Bàn, không thể xóa mây để hằng thấy Niết Bàn. Đã đứng ngay đây dưới bầu trời này rồi, thì còn đi tìm bầu trời làm chi nữa, đã biết mây đến rồi đi, thì nắm giữ hay xua đuổi mây để làm gì? Biết rõ như vậy, thì chẳng còn việc gì để làm nữa.
Con nhớ đến câu thơ "Cứ để mây bay" của Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-08-2018

Câu hỏi:

Thưa thầy,
Gần đây hàng ngày con muốn và mở nghe pháp thoại tự nhiên như ăn cơm uống nước. Con không biết con đã sáng được phần nào hay chưa.
Ngày hôm qua, khi con trở về nhà lúc trời đang mưa to và đường thì dài, lúc đó lý trí thì phân tích con nên ở lại nhà bạn đợi hết mưa thì về nhưng có điều gì đó trong tâm con như "bắt" con đi giữa trời mưa. Và con đi, cứ đi như thế rồi một lúc bật khóc như đứa trẻ mà không biết mình khóc vì cái gì. Có gì đó trong con như thoát ra, con cảm nhận được cổ họng nghẹn lại rồi mở ra, con cũng không cố ép mình dừng khóc như mọi khi cái bản ngã kiêu hãnh thường bảo vậy. Lần này, dù không thể biết lí do gì khiến mình lại đi mưa, lại khóc, con chỉ cảm nhận trọn vẹn nỗi đau và sự thoát ra của nổi đau ấy.
Rồi ngày hôm nay, khi mọi cảm xúc đã trở lại phẳng lặng, con dùng lí trí để phân tích tâm mình lúc đó, nó đau vì tham sân si điều gì, bất toại nguyện điều gì và con cũng mơ hồ hiểu ra bằng lí trí cái lí do đó, vẫn là cái bản ngã đối diện với chính nó, và nó cứ mỗi lúc lại vỡ vụn vì sự xấu xí của chính nó.
Xin thầy cho con hỏi con thực hành vậy có lạc đường không ạ?
Con kính chúc thầy mạnh khỏe và cảm ơn ngọn đèn thầy đã thắp sáng cho chúng con, để chúng con có thể nương theo những bước đầu tìm về với bản tánh chân thực của mình.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-08-2018

Câu hỏi:

Dạ thưa Thầy!
Gần đây, bản ngã "người tốt" trỗi dậy trong con ngày một rõ ràng. Khi có ai đó chia sẻ với con những phiền não của họ, con khởi tâm muốn lắng nghe và giúp đỡ họ được thanh thản. Đa phần con thấy những cố gắng của con có hiệu quả phần nào. Tuy nhiên, khi câu chuyện qua đi, còn lại trong con là một trăn trở về những phiền não ấy, tham muốn được giải quyết và đem lại điều tốt đẹp hơn nữa cho người khác.
Tinh tấn và nhẫn nại, con nhận ra trăn trở này là khổ. Đằng sau khổ ấy là một bản ngã cướp công pháp! Thực ra, con không có ban cho ai sự thanh thản và những điều tốt đẹp, con cũng không giải quyết được chuyện gì cả dù một phần hay toàn phần. Những thứ mà con tự cho rằng là nỗ lực của mình chỉ là duyên, và không nằm ngoài sự vận hành của pháp. Con nhận ra rõ trước đó là vô minh nên khổ, giờ là minh. Không còn trăn trở nữa, không còn khổ nữa, bản ngã "người tốt" được buông xuống.
Trường học cuộc đời này thật quá ư sáng tạo và hoàn mỹ, với cái tâm hồn nhiên con trẻ, con nguyện được dấn thân, học hỏi, phục vụ, cho đi và không dính mắc một thứ gì trên đời.
Con đường này quả thật có vị của Giải thoát!
Con xinh tri ân Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-08-2018

Câu hỏi:

Kính thưa thầy!
Duyên lành đã đưa con đến với chuỗi bài thơ Cứ để mây bay và sau đó là con tìm được tới các bài pháp của thầy giảng! Ngày con đọc được các dòng thơ của thầy con đã khóc rất nhiều, khóc vì mừng khi thấy chân lý, vì thương mình khờ dại. Thấm thoát đã gần 2 năm từ khi thấy pháp, con tự biết mình còn thất niệm buông lung phóng dật nhiều. Thật lạ là gần đây con nhận ra mình sân nhiều hơn ngày trước, trước đây khi có gì không vừa lòng con thường bỏ qua dễ dàng khi tự phân tích sự việc. Bây giờ thì khác khi cái sân trong lòng nổi lên con có tự biết mình đang sân con cũng chỉ quan sát nó chứ không phân tích dùng lý trí để thay đổi quan điểm như trước. Nhưng vài đôi ba hôm cái sân ấy nó vẫn khởi lại, con cũng mặc kệ nó sinh khởi tuy có khởi lên thêm cảm giác tự trách móc mình. Trước đây con cứ tưởng mình tốt, bây giờ thường thấy cái tâm sinh khởi con mới nhận ra là mình không tốt như mình đã tưởng. Thì ra phán xét người khác thì dễ mà thấy ra mình thì lại không thấy cho chân thật. Khi không khổ thì tham sân si không mấy mà khởi, khi khổ liền thấy các ảnh xuất hiện ngay! Thầy dạy chúng con phải biết ơn cái khổ sao mà đúng quá thầy ạ. Nhìn thấy tâm mình con thật hổ thẹn!
Con xin trình pháp với thầy, xin cảm ơn thầy đã từ bi dẫn dắt chúng con, cảm ơn kênh Youtube Quán Nguyên đã giúp cho nhiều người như con được tiếp cận các bài giảng của thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 08-08-2018

Câu hỏi:

Thưa thầy,
Khi con nghe pháp con thấy mình hiểu biết hơn nhiều. Bên cạnh đó, con thấy mình cho là mình biết, cho là mình hiểu và đó là sự vận hành của bản ngã.
Trước đây con không biết gì về pháp, con chỉ thường đọc mỗi một pháp là thân tâm mình khi đó con thấy đơn giản. Giờ con hiểu biết nhiều hơn con thấy mình nghĩ nhiều hơn, tưởng nhiều hơn.
Con tự nghĩ ra một bài:
"Cứ mãi đi tìm pháp
Rồi tưởng mình hiểu ra
Cả kho pháp sẵn có
Sao không về thấy ra"
Pháp tu của đức Phật có phải là chỉ tinh tấn nhìn lại thân tâm mình và thấy ra mọi thứ chứ ngài không đọc hay nghe giảng bài pháp nào. Nhưng con không biết liệu con không nghe pháp mà chỉ quay về với thân tâm mình thôi vậy có phải con đường chánh pháp và dần thấy ra mọi thứ không. Không nghe pháp mà chỉ tập theo nguyên lý đó con sợ có lạc đường không thầy? Vì con đường này con chỉ mới bắt đầu đi và chưa thấy ra được gì nhiều!
Con mong thầy chỉ dẫn giúp vướng mắc của con.
Con cảm ơn thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 06-08-2018

Câu hỏi:

Thưa thầy,

Con vừa nghe một bài pháp của thầy, trong đó có nói về cách hóa giải tâm sân. Thật là trùng hợp, chỉ vài phút trước đó con cũng vừa trải qua một cơn sân rất lớn. Chuyện là, con tham gia thảo luận một vài thứ trên mạng, và có một người bình luận công kích con. Con nhận thấy tim đập mạnh, người căng lên, tay run run và đầu thì rất nóng, như thể sắp lao vào tấn công người đó đến nơi, mặc dù đây chỉ là những hội thoại trên mạng xã hội. Con ngồi cảm nhận tất cả những gì mà cơn sân tạo ra. Đến khi tim dần dần giảm nhịp đập, đầu nguội dần và tay ngừng run, thì con mới trả lời comment của người đó. Sân vẫn còn và con thấy điều đó, nhưng đã giảm đi kha khá.

Con nghĩ bản thân mình tu tập, thấy những kết quả rất đời thường và trực tiếp như vậy là tốt rồi. Lần trước con có hỏi thầy về 'tánh biết' do con có cảm tưởng là mình đã nhận ra 'tánh biết'. Tuy nhiên sau đó thấy có dấu hiệu căng thẳng (do cố gắng truy tầm), con đã ngưng việc tìm kiếm cái 'tánh biết' ấy. Con dặn lòng mình rằng nếu trong quá trình tu, thấy bất cứ điều gì dù đẹp đến đâu mà có vẻ gây căng thẳng thì con sẽ bỏ lại, vì đó có thể là sản phẩm của nỗ lực ý chí và tưởng tượng. Còn nếu thấy cái gì mới mẻ nhưng giản dị, bình thường, xuất hiện một cách tự nhiên... thì cái mới đó mới là cái trung thực.

Con cảm ơn thầy đã đọc.
Tri ân thầy!

Xem Câu Trả Lời »