loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 1824 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'trình pháp & chiêm nghiệm'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 17-07-2018

Câu hỏi:

Con chào thầy ạ.
Thời gian qua con cũng có tu tập pháp thiền của thầy, thực ra nó không hẳn là giúp thân tâm con được thoải mái và an lạc hơn theo nghĩa vẫn được hiểu đâu. Đôi lúc thực hành pháp thiền con cảm thấy mình đang đi lên nhưng hóa ra lại là đang đi xuống, đôi lúc cảm tưởng như mình đang đâm đầu xuống không có lối ra nhưng hóa ra những lúc như vậy là con đang thấy ra vậy. Bây giờ con sống thì vẫn thấy có vui, có khổ tuy khổ nhiều hơn là những lúc vui vẻ thoáng qua, nhưng cái vui cái khổ đó giúp con thấy ra được nhiều điều mà vốn dĩ nó đã thế, chỉ là con không thấy ra nó, con biết con còn suy tưởng nhiều.
Thầy cho con hỏi câu này, Tứ chánh cần được tu tập như thế nào ạ? Con thấy là không làm việc gì hại mình hại người mà năng làm việc lợi mình lợi người. Ở đây không hẳn là bắt buộc kiểu như đi làm từ thiện mà chỉ tinh tấn biết rõ mình qua thân, khẩu, ý. Con thấy tu tập Tứ chánh cần đôi lúc con cũng ngờ ngợ thấy đi đôi với Tứ Niệm Xứ hay cả pháp thiền của Thầy vậy.

Tâm buông ra là liền cái thấy
Cái thấy cái biết chẳng ai ngờ
Vậy chi điều biết là ai hay
Ai hay tâm buông mà thấy biết
Cái biết sáng tỏ tự bao giờ.

Con xin bày tỏ lòng thánh kính với thầy và nếu có duyên thì mong được gặp thầy ạ. Con xin cảm ơn thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 16-07-2018

Câu hỏi:

Thưa Thầy trưa nay đang nghe Thầy giảng con chợt thấy rằng cái thân này đâu cần nhiều đến thế. Đói thì cho nó ăn, khát thì cho nó uống, mệt thì cho nó nghỉ ngơi và cần một cái mái nhà nhỏ che chở nó. Nó sống thì cần phải cho nó một công việc và cho nó một sự tương giao. Nó đâu có đòi hỏi gì hơn?! Kiếm tìm nhiều thứ và quá dư thừa so với nhu cầu chính nó!
Con vẫn còn nhiều phiền não.
Dạ con xin cảm ơn Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 16-07-2018

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy!
Tất cả chỉ còn lại sự biết ơn. Con không rõ là biết ơn cái gì, biết ơn ai, biết ơn vì điều gì nữa. Chỉ có một sự biết ơn mênh mông vô tận. Có lẽ, biết ơn vì chính giây phút này đây đang hoàn hảo, chính bản ngã này đang hoàn hảo, u mê này đang hoàn hảo thưa Thầy! Không còn lý do gì mà không trọn vẹn với cái tròn đầy này. Xung quanh con, tất cả đều vẫn thế, nhưng sáng bừng và trong vắt như một buổi sớm mai. Kiếp con người thật quá ư tuyệt mĩ, bởi nơi ấy, con được vui được khổ, được tất cả những gì đang là. Con khóc và nghe trái tim mình đập mạnh từng hồi...
Con xin được chia sẻ với Thầy. Con xin đảnh lễ Thầy bày tỏ lòng thành kính!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 15-07-2018

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy, con xin đánh lễ và chúc Thầy thân tâm an lạc. Dạ, cho con xin trình pháp.
Hôm nay con có ghé thăm 1 chùa Thiền Tông, đến giờ ăn cơm, sư cô có nhắc nhở mọi người nhớ ăn trong chánh niệm, đừng để cho tham, sân, si,... khởi lên (vậy là có ý muốn tâm yên ổn và đè nén tham, sân, si). Sau bữa ăn con mới hỏi Sư Cô tại sao mình không vừa ăn, vừa chánh niệm, với tâm rỗng lặng; nếu có tham, sân, si, nổi lên (khi thấy món ăn ngon, lòng tham nổi lên) thì mình nhận biết tâm tham đó (chân đế), có như vậy mình mới thấy và học được bài học mình còn tham như thế nào. Chứ mình đè tham, sân, si... thì mình làm sao thấy được. Sư Cô bảo con sai rồi.
Xin Thầy chỉ dạy thêm cho con. Con xin cám ơn.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 15-07-2018

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy.
Hôm nay con mạo muội xin chút thời gian của Thầy. Lâu nay con chỉ xem phần vấn đáp, tự nghe Pháp học hỏi và tìm câu trả lời cho mình. Con không có thời gian học Pháp nhiều nên khi con đọc các bài của Thầy và các sách Phật học, chủ yếu tìm hiểu nội dung chính và hiểu ngắn gọn để thực hành, nhưng con cảm thấy như là thiếu sót nếu mình học như vậy khi thấy các bạn đạo dùng chữ nghĩa phân tích mà con thì không hiểu bằng các bạn.
Con chỉ thiền khi có thời gian còn ngoài ra thì theo dõi thân tâm khi nhớ đến. Mặc dù sự kiên nhẫn của con được nhiều hơn trước nhưng sân và lòng ích kỷ của con sao mà còn nhiều quá Thầy ơi. Con cho đi cũng rất nhiều nhưng có những cái nhỏ nhặt không đáng thì con lại ích kỷ. Con biết Thầy dạy sân thì thấy sân nhưng khi con thấy thì vẫn tiếp tục sân và tiếp tục ăn năn hối hận sau khi sân. Con từ từ không còn muốn nói gì nhiều nữa, chỉ nghĩ rằng nếu lời nói mình nói ra không giúp ích gì mà chỉ mang phiền não đến cho đôi bên nên đành giữ im lặng và đôi lúc dẫn đến hiểu lầm là mình lạnh lùng, con không biết làm vậy có đúng không. Con không còn cảm thấy muốn nói chuyện nhiều nữa mà chỉ giữ sự im lặng, mặc dù trong những lúc im lặng đó có sân có buồn nhưng con cứ để vậy. Xin Thầy chỉ dạy cho con, con xin tri ân Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-07-2018

Câu hỏi:

Con thưa sư Ông
Con nghe Pháp của sư ông và hành theo “khi làm việc thì thường biết mình”, khi tu tập thì “không mong cầu, tâm rỗng lặng trong sáng”.
Lúc con làm việc và ngồi thiền đều buông xả nhưng vẫn còn buông lung. Con chỉ dùng cái biết để biết mọi chuyện nhưng vẫn luôn có cái gì đó lảm nhảm trong đầu con, nó hùa theo những vọng tưởng, đôi khi nó ủng hộ đôi khi nó không ủng hộ. Khi con dùng cái biết nhìn nó thì nó im nhưng cũng không thường xuyên lắm, nhiều lúc còn theo nó nữa. con vẫn biết và thường kiểm tra lại mình, con không biết những thứ lảm nhảm đó là gì mà con không thể dừng lại được.
Thời gian gần đây con ngủ rất nhiều, trong giấc mơ con thường mơ những cảnh ái dục và tham lam. Con biết cái tâm của con rất dễ sợ nếu mình không thường biết như vậy. Nhưng khi ý thức khởi lên thì những lảm nhảm đó đi theo và không ngừng thì thầm, suy diễn, tưởng tượng trong đầu con. Con không thể biết một cách tự nhiên được, thỉ thoảng con sân và và rơi vào tình trạng hối quá.
Kính xin sư Ông giúp đỡ cho con.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-07-2018

Câu hỏi:

Dạ kính bạch Thầy,
Thầy khai thị giúp con 2 câu hỏi ạ.
1. Cách đây hơn 2 năm, con nhớ sau khi nghe pháp thoại của thầy khoảng 2 tuần con thử nằm thiền. Khi đó con rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, là lúc đó con vẫn nhận biết được thân tâm nhưng lại như là ngủ con rất khó diễn tả ạ. Khi con tỉnh lại thì thấy rất khỏe, thấy mọi thứ xung quanh sáng bừng. Hồi đó con có hỏi thì thầy trả lời là cứ thấy vậy thôi. Con trước khó ngủ nên con thường nghe pháp của thầy và nằm thiền thì đợt này con dễ ngủ hơn. Tuy nhiên con lại rất hay rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, lần thì vài phút lần thì hơn 10 phút. Khi đó con vẫn cảm nhận được thân tâm, mà có cái rất lạ là khi đó con cảm nhận con thở rất rất chậm so với khi bình thường. Có lúc hình như con còn không cảm nhận được hơi thở. Như vậy là con rơi vào trạng thái gì vậy thầy, con có thực hành gì sai không ạ. Con hỏi để cho biết chứ không cố gắng hay tham đắm gì lặp lại trạng thái đó.

2. Sau một thời gian con thực hành nằm thư giãn buông xả. Con tập thực hành trong đời sống. Con cảm nhận khi bị dính mắc là cơ thể và đầu óc mệt mỏi. Khi con nhận ra điều này thì con có thể chủ động buông được ra. Là khi con nhận ra con có thể buông được ngay, con chủ động như vậy không biết đã tự nhiên chưa. Và khi con buông ra, con cố để tâm dính mắc trở lại cũng không thể được, con thử rồi. Và khi buông ra vẫn suy nghĩ như lúc dính mắc nhưng không thấy mệt. Hiện tượng như vậy là con buông đã đúng chưa thầy?

Con cảm ơn Thầy ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-07-2018

Câu hỏi:

Thầy kính, ngồi ngắm nghía nỗi buồn và niềm vui một hồi con nghĩ suy cho cùng thế giới cũng không hẳn là ảo giác, mà nó là trùng trùng điệp điệp của những tư duy ẩn hiện thôi. Chỉ có điều nó quá mạnh đến nỗi nhiều khi mình bị cuốn theo nó. Còn cái biết thì vẫn biết, khi nào nó bị che lấp thì bị cuốn theo dòng thác tư duy và cảm xúc thầy ạ. Còn tại sao khởi tư duy vậy thì nó cứ tự nhiên nó khởi, chắc do tích luỹ qua bao nhiêu kiếp thì hình thành kinh nghiệm vậy thôi. Có điều ngồi quan sát nó cũng vất vả thầy ạ, thả cho nó vui đến tột đỉnh, và buồn khổ đến tận cùng để quan sát và cũng phải kiên nhẫn lắm, nhiều khi nó hành hạ mình ra trò. Không thích nhất là trạng thái tâm nặng trịch, khi nào cũng thấy đời bế tắc âm u, trạng thái này nó cứ bao bọc lấy con, nhìn mãi mới phát hiện được.

Tâm con giờ cũng ít ham thích những gì ở đời, nhưng cũng không thấy u phiền khi mình không còn ham thích gì như ngày xưa. Thấy rỗng rang khá thoải mái. Không sợ mất mát ý niệm gì lắm nữa. Chẳng thấy đời có ý nghĩa gì, cũng chẳng thấy đời vô nghĩa.

Thưa thầy con quan sát vậy không biết có bị lệch lạc gì không? Định của con cũng vẫn còn yếu, nên không phải lúc nào cũng trong sáng nhẹ nhàng được. Con có cần làm gì nữa không thưa Thầy? Con xin cảm ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-07-2018

Câu hỏi:

Thưa Thầy,
Con xin chia sẻ những điều con thấy ra như sau trong thời gian qua:
Khi bất lực trước hoàn cảnh, khi không còn niềm tin và hy vọng cứu vãn tình thế, nỗi sợ xâm chiếm toàn bộ cơ thể và tâm trí hành hạ đủ kiểu... thậm chí có thể điên loạn, hoàn toàn mất kiểm soát - hoàn toàn mù trước thực trạng. Vậy phải sẽ ứng xử ra sao đây? Đó là câu hỏi mà có lẽ ai cũng muốn tìm lời giải đáp.
Thông thường nếu chưa tới mức điên loạn mất mình hoàn toàn, ta hay tìm tới THA LỰC, loay hoay và hoài nghi với TỰ LỰC.
- Trải nghiệm thấy rõ diễn biến trên thân, trên tâm những giây phút, khoảng khắc sợ hãi hoang mang, bất hạnh, buồn đau, lo lắng bệnh tật... quan sát chiêm nghiệm con thấy khởi lên ý nghĩ:
1- Theo vật lý ở mọi thời điểm - hay trong hiện tại mọi lực tác động tương hỗ đều bằng 0 - Theo cách nói của Phật giáo: Pháp luôn thanh tịnh. Điều đó có nghĩa là: tôi - chúng ta và cả vũ trụ là MỘT. Đã là MỘT thì vô cùng vững chắc, vô hạn về năng lượng và năng lực - Ta đã có tất cả đầy đủ và hoàn hảo ở đây và bây giờ.
2- Archimede đã từng nói, “nếu cho tôi một điểm tựa tôi có thể bẩy cả trái đất...” Điểm tựa để lật đổ mọi gánh nặng, vượt qua mọi thử thách cuộc sống, đó chính là Mình trong sự tịch tịnh - là toàn thể vũ trụ, khi chúng ta là MỘT thì đó là điểm tựa vững chắc nhất. Điểm tựa đó xuất phát từ NIỀM TIN nơi TAM BẢO là vậy và đó cũng chính là lời dạy của Đức Phật: nơi nương nhờ vững chắc là chính Mình.
Tóm lại, trong hiện tại, khi ta luôn Bình thản - Thanh tịnh, vững tin nơi Tam Bảo, nơi chính mình thì cả vũ trụ - bất kỳ ai, bất kỳ cái gì đều là điểm tựa, là nguồn năng lượng năng lực vô hạn giúp chúng ta từng bước vượt qua mọi thử thách cuộc đời.
Tìm ra câu trả lời, thấy ra được sự thật mới chỉ là giác ngộ về mặt tâm lý, tinh thần thoát khổ về tâm. Để chuyển hoá được về mặt thân vật chất còn phải kiên nhẫn thực hành - trả nghiệp nữa phải không Thầy?
3- Con quyết định bỏ mấy ngày đi chơi, không điện thoại mặc dù công việc mọi thứ xung quanh vẫn sục sôi đòi hỏi... nhưng con nghĩ nếu chưa có giải pháp cụ thể rõ ràng thì mọi suy nghĩ, lời nói, hành động vội vàng hấp tấp chỉ có hại mình hại người thêm mà thôi. Cho dù mình có mang tiếng chậm trễ, vô trách nhiệm... thì mình sẽ chịu trách nhiệm về quyết định đó nhưng sự tĩnh tâm sáng suốt mà không có thì còn vô ích và nguy hiểm hơn. Con chỉ biết gửi thông điệp yêu thương, cảm thông, xin sám hối tha thứ và biết ơn từ tâm đến những người có bị ảnh hưởng trong mối quan hệ với con và chúc phúc, bình an thành đạt cho họ.
Con mong Thầy chỉ dạy.
Con hết lòng thành kính và biết ơn vô hạn đến Thầy cùng toàn thể! Chúc Thầy khỏe mạnh và Bình An vô lượng.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-07-2018

Câu hỏi:

Dạ kính thưa Thầy, hai tuần nay con chỉ thấy như thị đang là đau, đang là khổ, đang là vui, đang là buồn... mọi thứ như nó đang là, và con thấy ra được những ý đồ bên trong của bản ngã, thấy ra cái ảo của bản ngã, thấy ra cái thực của các pháp như nó đang là. Thấy được khi vọng niệm khởi lên con thấy ra là luân hôi sanh tử ngay tại đây và bây giờ, khi không có vọng niệm khởi lên thì chỉ còn như nó đang là ngay nơi thực tại này. Vậy mọi thứ chỉ để yên thôi không làm gì cả, chỉ thấy ra đâu là luân hồi sanh tử đâu là giác ngộ giải thoát. Chỉ có các pháp như thị như nó đang là thì mọi phiền não sẽ chấm dứt. Chỉ có ý đồ của bản ngã mới gây ta mọi phiền não khổ đâu. Giờ con thấy như vậy mà bớt chấp vào cái này hay cái kia gì cả. Có đỡ hơn lúc trước còn chấp cái này hay cái kia nên sinh khổ. Nguyên lý của Thầy chỉ dạy cho chúng con thật vi diệu. Con xin cảm ơn Thầy, giờ con tiếp tục thấy.

Xem Câu Trả Lời »