Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 23-07-2021
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Con từ Phương Nam ao ước được tham dự một buổi thuyết pháp và cảm nhận được Hương Vị Phật Pháp mà Thầy truyền đạt!
Con xin được hỏi 1 câu bằng cách kể về Pháp hành con đang thực tập (bài viết của con hơi dài dòng, mong Thầy từ bi bỏ qua nếu bức thư này làm mất nhiều thời giờ quý báo của Thầy, con thành thật nhận nhận lỗi trước).
Trước hết, con xin trình Thầy về Cơ Duyên đến với Phật Pháp của con:
Từ những thời trung học đến nay đã hơn 12 năm. Khi ấy, những gánh nặng học tập được tạm thời bỏ lại. Trong khoảng thời gian đạp xe về nhà, với sự thảnh thơi khi được loại bỏ những áp lực, tâm trí thực sự rỗng rang, bình yên và chính những khoảnh khắc đó, con có 2 chủ đề luôn hiện lên và ám ảnh trong đầu con mỗi buổi tan trường, đó là:
(1) Con luôn luôn có 1 chuỗi câu hỏi tự động phát sinh – chung qui về một cái gì đó rất cô đơn và trống rỗng (Thực sự con không thể diễn tả được cho người khác hiểu một cách thấu đáu): "Có phải chỉ mình mình có cảm giác này hay không? Nhưng đây là cảm giác gì? Có phải chỉ có riêng bản thân mình cảm nhận? Khi mình không hiện diện nữa mọi việc xung quanh sẽ như thế nào?" Khi ấy con chợt cảm thấy mình rơi vào 1 khoảng không vô tận và kéo theo sau đó là cảm giác miên man liên tục - buồn nhưng không phải buồn, nhưng vui thì chắc chắn không phải!
(2) Con thường xuyên rất nhạy cảm với âm thanh, mỗi lần con nghe một cái gì đó, đặc biệt là âm nhạc. Âm thanh thì đã qua rồi nhưng những điệp khúc, tiếng cười đùa, lời phê bình cứ vang vọng trong đầu mãi mà không có cách gì dừng lại được.
Và đây cũng là 2 chủ đề thúc đẩy con tìm hiểu từ các pháp môn Yoga đến Phật Pháp:
- Các pháp môn dùng để đối trị 2 vấn đề trên thì con cảm nhận được tính hiệu quả tức thời, nhưng sau đó con nhanh chóng mệt mỏi, đuối sức và sau cùng đâu lại vào đấy;
- Khi thực hành trì danh hiệu Đức Phật A-Di-Đà, con cảm thấy an ổn hơn các pháp môn trước đó. Con cũng thường xuyên rơi vào trạng thái không phải ngủ nhưng cũng không phải thức, đến khi chợt nhớ là mình đang quên niệm (chỉ vào mỗi buỗi sáng; còn thực hành trước khi đi ngủ thì con hoàn toàn tỉnh táo trì danh hiệu Phật). Con thực hành như vậy được một thời gian và cảm nhận được sự thay đổi. 2 chủ đề con bị ám ảnh không còn trở lại nữa. Nhưng mỗi khi bận rộn trong công việc và học tập thì vấn đề lại trào dâng không khác gì trước đây, đặc biệt khi làm việc căng thẳng những âm thanh là đối tượng thường xuyên đến thử thách con một cách vô cớ.
- Con thử thực tập Pháp Khán Thoại Đầu con lại thường xuyên rơi vào cảm giác trống rỗng nhiều hơn, mất phương hướng, không thể chú Tâm vào công việc. Nhưng ưu điểm là gần như con không thể khởi niệm sân hận hay không hài lòng về vấn đề gì, rất chậm chạp trong phản ứng giao tiếp, tâm chỉ chuyên chú vào câu hỏi: “Sinh từ đâu đến và chết đi về đâu”. Rồi cảm giác buồn miên man liên tục, gần như mất luôn động lực làm việc, lúc đó điều duy nhất là con chỉ muốn tìm một góc vắng để giành chỉ riêng cho việc thực hành giáo pháp.
- Sau cùng với tất cả thời gian rảnh rỗi, con quyết tâm tìm hiểu về Thiền Phật Giáo một cách căn bản nhất. Con chợt thoáng nhận ra điểm chung của các tông phái, đặc biệt gồm: Thầy Suzuki – Tào Động Tông; Pháp quán Tâm của Thầy Ajahn Chah; Pháp biết vọng liền buông của Sư Ông Trúc Lâm.
Kể từ ấy, con thực hành theo cái hiểu của bản thân từ lời dạy của các Thầy. Với tâm thái hớn hở và có phần vội vã. Con thực hành liên tục mỗi ngày vào 3h45 sáng, 12h trưa và 8h rưỡi tối.
Vấn đề từ bấy lâu của con được giải quyết phần nào. Nhưng vấn đề mới lại phát sinh trong con. Con cảm thấy luôn bị tham dục và sân hận chi phối mạnh hơn trước không hiểu vì sao, chúng lôi kéo con đến bờ vực. Con gần như chắc chắn sụp đổ nếu như không nương tựa pháp hành. Rồi tình cờ con tìm hiểu được các phần hỏi đáp về Thiền và các bài Giảng của Thầy. Con cảm thấy như mình được nghe những tóm tắt cốt yếu hơn nữa. Con cảm nhận được tính cấp thiết trong từng bài giảng, thực sự con cảm nhận như Thầy đang nói về vấn đề của riêng mình.
Rồi lần đầu tiên con thực hành không niệm thở, không quán thân. Con buông xả cho thân thể nghỉ ngơi thật thoải mái và cảm nhận. Lần đầu tiên con cảm nhận được sức nặng, sự căng cứng của toàn bộ cơ thể đang được buông xuống trong giờ ngồi thiền. Cơ thể dịu dần chỉ còn cảm giác căng cứng ở 2 bả vai và khuôn mặt, và rồi cũng biến mất.
Song song đó con cũng cảm nhận được mọi thứ xung quanh: Tiếng xe đang chạy và rồi mất hẳn, cảm giác cơ thể đang giao động qua lại rất nhẹ, cảm giác về hơi thở đang vào-ra lúc hấp tấp lúc lắng dịu, tiếng vo ve của bầy dế xen lẫn cái âm thanh tĩnh mịt của ban đêm,… Cứ thế con để cho mọi việc diễn tiến một cách tự nhiên, đôi lúc con quan sát tâm sân khởi lên kháng cự lại 1 âm thanh vô vị, từ những lời nói đang thì thầm mà con nhận được, nó đưa con đến 1 mức rồi dịu dần, cơ thể có vẻ nóng lên rồi cũng biến mất. Một ý nghĩ về dục vọng khởi lên, một toan tính về công việc chưa hoàn thành, những lời nói thiếu ý tứ trong quá khứ,… mọi việc khởi lên đến 1 mức độ có khi biến mất ngay lập tức, có khi ở lại 1 thời gian, có khi kéo con đến 1 bờ vực, có khi thúc đẩy con xả thiền thật sớm để tìm hiểu thêm về Pháp học. Và rồi có 2 tình huống xảy ra trong con: (1) Con xả thiền và quan sát vấn đề đang gặp phải, bắt đầu giờ đọc sách sớm hơn và (2) Con cứ để yên để xem vấn đề diễn tiến đến đâu.
Trong trường hợp (2) nếu con để yên mọi chuyện dù rất xấu xa đi nữa thì thường sau đó chỉ còn lại cái tâm náo động, nhưng nó cũng mất nếu con quay lại thư giãn cơ thể như lúc nhập thiền.
Trong lúc hành thiền, con có một số hiện tượng như:
+ Có khi có cảm giác mất phương hướng, lơ lửng, cơ thể đong đưa qua lại;
+ Có lúc con cảm nhận cơ thể cứ lớn lên lớn lên mãi; Có lúc con cảm nhận cơ thể thu nhỏ, thu nhỏ đến mức làm con sợ hãi có khi phải xả thiền đứng dậy;
+ Có khi là hình ảnh của một gương mặt không quen biết (con không hiểu sao lúc đó không sợ nhưng nghĩ lại thì sợ);
+ Có khi như có tiếng ai đó đang đùa giỡn quanh đây;
+ Có lúc trong lúc hành thiền con không cảm nhận được một số phần của cơ thể, sau khi xả thiền toàn thân ướt đẫm;
+ Có khi như con đang sống lại trong khoảng thời gian niên thiếu, mọi số chuyện rất xa xưa nhưng lại ùa về (con cảm thấy vậy khi nhìn lại sau khi xả thiền).
Vậy xin Thầy giải đáp cho con, Pháp Hành hiện tại của con có thực sự đang đi đúng hướng? Nhiều hiện tượng xa lạ xuất hiện có phải do con đã hấp tấp, thiếu sự cân bằng trong con? Một số hiện tượng con cũng đã tìm hiểu từ lời giảng của các Thầy và biết rằng chúng không thực nên cần buông bỏ! Nhưng nếu con buông xả và đủ nghị lực quan sát thì kéo theo sau là cảm giác bất mãn, mất an toàn, náo động?
Kính xin Thầy giải đáp, kính chúc Thầy Sức Khỏe & Bình An!
Con Bá Trường (Cần Thơ)
Ngày gửi: 11-07-2021
Câu hỏi:
Kính mong thầy chỉ dạy hiện tượng con gặp phải. Có một lần con nằm trên giường nghỉ ngơi, gần đó vợ con hát karaoke trên màn hinh ti vi đang mở trong phạm vi khoảng 4m. Thoạt đầu khi nghe, con thấy trong tâm con càm ràm hơi khó chịu, bực bội trong lòng vì âm thanh to lớn, ồn ào. Nhưng khi có sự chú tâm thì con cảm nhận chỉ còn có một cái thấy, nghe, biết vậy thôi, không còn cảm thấy con nghe, không còn cảm thấy vợ con hát, không còn cảm thấy âm thanh lớn nhỏ hay ồn ào, chỉ là âm thanh vậy thôi. Vậy là sao thưa thầy? Kính mong thầy chỉ dạy. Con cám ơn thầy.
Ngày gửi: 28-06-2021
Câu hỏi:
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
Kính bạch thầy, Đức Phật có dạy: ”... Hãy nương tựa vào pháp“, chữ “Pháp” ở đây theo như thầy giảng thì có phải là nương theo sự vận hành của pháp, thấy được sự thật như nó đang là phải không ạ?
Mỗi ngày con có hành thiền 3 thời, mỗi thời một tiếng (sáng và trưa khi ngủ dậy, tối trước khi ngủ). Con hành thiền theo giáo pháp và những gì thầy dạy là không được nắm bắt và theo dõi bất cứ gì từ đầu đến cuối cả. Luôn trở về, trọn vẹn và tỉnh thức với hiện tại. Cho con xin hỏi thầy là con có cần thêm thời gian hay là bớt thời gian hành thiền đi không ạ?
Con xin thầy từ bi chỉ dạy thêm cho con ạ!
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Ngày gửi: 26-06-2021
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy,
Đã lâu con không gởi câu hỏi gì cho Thầy. Kể từ khi được Thầy khai thị nguyên lý thiền trong đời sống, con trở về đời sống thường ngày và tự chiêm nghiệm.
Hôm nay khi con ngồi thiền một mình trong phòng, người bạn ở cùng nhà do không biết nên mở cửa phòng ra. Trong tâm con lúc đột nhiên có chút khó chịu, nhưng con nhận ra liền và quay về quan sát cơn khó chịu đó cho đến lúc nó tự rời đi. Sau đó tai con vẫn liên tục nghe thấy những âm thanh ở ngoài đường, tiếng hàng xóm nói chuyện, tiếng rửa chén,... nhưng tâm con vắng lặng hoàn toàn và thực sự thì cũng chẳng có ai đang ngồi thiền cả!
Tâm con lúc này thật hoan hỷ, và thật hạnh phúc khi gặp được Pháp, gặp được Thầy!
Con kính chúc Thầy nhiều sức khoẻ.
Con kính đảnh lễ Thầy.
Ngày gửi: 23-06-2021
Câu hỏi:
Thưa thầy!
Khi đạt đến tứ thiền là xả niệm thanh tịnh như vậy tâm không thiện không ác cũng không khởi vọng niệm như vậy có khác gì cỏ cây đâu ạ?
Kính mong thầy giải đáp ạ con cảm ơn và chúc thầy nhiều sức khoẻ.
Ngày gửi: 11-06-2021
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy,
Dạo gần đây con ít ngồi thiền hơn rồi thỉnh thoảng con lại trách mình không tinh tấn. Nhưng nhìn lại con nghĩ việc tự trách mình như vậy cũng chỉ là bản ngã của con. Nếu trong con khởi lên mâu thuẫn, giằng co, đối kháng con chỉ cần nhận biết nó cũng là thiền rồi phải không ạ? Thật vô lý khi con muốn ngồi thiền để tìm an lạc hay để nhìn thấy thứ gì vi tế. Nếu tâm con thô thiển thì chính sự thô thiển đó là đối tượng của thiền trong cuộc sống chứ đâu cần thấy thứ gì đó vi tế. Theo con hiểu nếu con đủ tinh tấn mà quay về với thực tại trong đời sống thì cũng là tốt rồi phải không ạ? Con xin Thầy chỉ dạy cho con.
Con xin chuyển khoản cúng dường Thầy và chư Tăng trong chùa ạ.
Con cảm ơn Thầy.
Ngày gửi: 25-05-2021
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy,
Như trước đây con có lần trình bày với Thầy về Thiền, do chưa được Thầy hướng dẫn, con bị nghiêng về thiền định mà không hay biết.
Suốt một thời gian dài, con cứ đi từ cảnh giới này qua cảnh giới khác, thấy mình cứ trong hư không, ở giữa vũ trụ, giữa các vì sao..., con tự thấy có điều gì đó sai sai, không lẽ cứ luẩn quẩn như vậy sao? Cho đến khi con gặp được giáo pháp của Thầy, con đã bắt đầu lại từ đầu.
Nay con nghe pháp thoại của Thầy, khoá 16, ngày thứ 8, phút thứ 52, có bạn hỏi Thầy về thiền sắc giới và vô sắc giới, thì con đã ngộ ra tất cả, thầy giảng mà cả cơ thể con run lên, từng tế bào trong con rần rần, miệng con mỉn cười hoan hỉ, tâm con hô lên: "Đây rồi, đúng cái mình đã trải qua, đúng cái mình đang cần đây rồi!"
Con thấy bản thân mình may mắn vô cùng Thầy ạ. Thì ra đây chính là điều đã ngăn che, trói buộc khiến con không thấy được sự thật như nó đang là.
Con muốn viết thư này cảm ơn Thầy, đã chỉ đường dẫn lối cho con trở về với con đường chánh đạo, con đường mà con muốn đi từ lâu nay con mới thấy được.
Nhân dịp lễ Phật Đản, con kính chúc Thầy thật nhiều sức khoẻ và kính gởi đến Thầy lòng biết ơn sâu sắc.
Con kính đảnh lễ Thầy.
Ngày gửi: 25-05-2021
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con muốn hỏi về kinh nghiệm thiền. Có phải khi thiền định, mà ngồi không thì dễ rơi vào lan man, hôn trầm, hay có khi có ma nhập vào không ạ? Có phải liên hướng sang thiền giải công án để không gặp tình trạng đó?
Con cảm ơn Thầy ạ!
Ngày gửi: 20-05-2021
Câu hỏi:
Con chào Thầy. Thầy cho con hỏi, hôm qua con ngồi thiền 1 lúc con thấy như không có thân thể, toàn bộ xung quanh đều rỗng không, bên trong bên ngoài không có ngăn cách, có gió mát con vẫn biết. Con không biết như vậy là gì, mong thầy chỉ điểm cho con. Con xin tri ân công đức Thầy.
Ngày gửi: 29-04-2021
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Cuộc sống áp lực làm con mệt mỏi, khó ngủ. Rồi con đọc được bài báo nói về tác dụng của Thiền. Vậy là con tìm học Thiền với mục đích là dành chút thời gian cho bản thân nhẹ nhàng, thư giãn chứ không để bị cuốn vào guồng xoáy của cuộc sống.
Và con gặp được lớp Thiền Trường Sinh Học hay gọi là Thiền Chữa Bệnh (Phương pháp: ngồi nằm gì cũng được, nhắm mắt và để ý đến Luân Xa 7 trên đỉnh đầu).
Trước khi đến học con không hề biết gì về Thiền cả. Vào học họ nói phải học từng lớp và được mở luân xa rồi có thể chữa bệnh cho mình và người khác. Nhưng con không biết và cũng không quan tâm hay để ý đến việc mở luân xa hay trị bệnh vì con chỉ tập trung vào mục đích của bản thân tại sao lại học thiền thôi. (con cũng không biết luân xa là gì, mở luân xa là sao).
Rồi con học rất nghiêm túc và ngồi thiền hàng ngày không ngắt quãng (tối thiểu 30ph/ngày). Học được gần 2 năm là con học hết lớp 5, đã được mở hết 6 luân xa (cả âm và dương) và đã được tẩy trường.
Từ khi có duyên biết và nghe rất nhiều bài giảng pháp của thầy con đã tự ngưng không ngồi Thiền Trường Sinh Học nữa. Nhưng hàng ngày có nhiều lúc con thấy rõ luân xa 7 nó vẫn cứ nhận năng lượng rần rần và Tất cả những lúc mà con tập trung làm việc gì thì luân xa 7 nhận năng lượng rất mạnh và rất rõ Giống y như lúc con ngồi thiền.
Thầy cho con hỏi giờ con đã ngưng không thiền mà luân xa 7 vẫn hoạt động nhận năng lượng vậy có sao không Thầy?
Hôm nay con nghe bài giảng Thầy trả lời 1 người hỏi về Thiền Chữa Bệnh. Thầy nói luân xa là không nên mở hãy để tự nhiên. Nhưng trước khi được nghe lời thầy giảng con không hề biết và đã để họ khai mở hết 6 luân xa cho con rồi. Vậy có sao không Thầy? Giờ con phải làm gì xin thầy chỉ cho con?
Con Thành Kính Tri Ân Thầy.