Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 07-04-2020
Câu hỏi:
Con xin đảnh lễ Thầy. Chúc Thầy luôn an vui.
Con có 2 vấn đề cần Thầy khai ngộ.
1/ Nếu ở chung với người mà chỉ toàn mang phiền não đến cho mình, trong khi mình đã sống đủ tốt với họ, dù đã cố gắng nhẫn nhịn rất nhiều, nhưng vẫn ko tốt hơn. Vậy con có nên rời bỏ để đi nơi khác ko? Vì khi ở chung người như vậy con ko tăng trưởng thiện pháp mà chỉ tăng trưởng ác pháp.
2/ Con đường xuất gia và tại gia thì con đường nào tốt nhất? Vì con mang thân nữ lại hơi cao tuổi, con muốn thật sự bước vào con đường đạo 1 cách trọn vẹn có phù hợp ko? Vì con chán ghét luân hồi, sợ là hiện tại nếu con ko chánh niệm thì rất nguy hiểm, sợ đời sau ko đc làm đệ tử Phật thì thật đáng sợ.
Xin Thầy cho con lời khuyên tốt nhất. Con xin cảm ơn Thầy.
Ngày gửi: 07-04-2020
Câu hỏi:
Bạch thầy!
Con là người mến đạo và may mắn gặp được các bài giảng của Thầy trên Youtube, con đã từng trình pháp và được Thầy khai ngộ. Con muốn được chia sẻ những lời dạy của Thầy, hiện tại con có lập kênh Youtube tên là Talaai cũng được 3 năm rồi. Ở đó con có chia sẻ những trải nghiệm của bản thân với mục đích chỉ cho mọi người tự thấy ra nguyên lý giác ngộ này. Có nhiều video trích những lời dạy của Thầy mà con chưa xin phép Thầy. Bỗng nhiên hôm nay con làm video chia sẻ cuốn "Soi sáng thực tại" thì giật mình nhớ ra là mình chưa được sự đồng ý của Thầy mà đã tự ý chia sẻ. Kính mong Thầy tha thứ ạ. Con cũng kính xin Thầy đồng ý cho con được chia sẻ pháp ạ.
Ngày gửi: 07-04-2020
Câu hỏi:
Kinh bạch Sư Ông. Sư ông cho con xin phép hỏi.
Pháp môn niệm phật bên Tinh Độ chỉ chuyên dùng 1 trong 6 căn, đó là nhĩ căn để nhập vào tự tánh phải không ạ?
Khi niệm tới thuần thục thì câu niệm Phật không lúc nào hở dứt thì lúc đó tự nhiên không còn thân kiến, lúc đó tâm không còn chạy theo 6 trần nữa, nhờ thấy được Ta Bà là hư ảo không thật nên họ hết lòng niệm Phật quên hết thân tâm phá được kiến tư hoặc phải không ạ?
Con thấy người tìm hiểu nhiều Pháp môn mà hành Pháp niệm Phật thì khó mà hành hơn là người không biết gì mà 1 lòng niệm Phật phải không ạ?
Con xin hỏi những câu hỏi liên quan đến Pháp môn, vì con biết sư ông không quan trọng việc lập Pháp môn mà chỉ trọng đến sự thể nhập vào tự tánh và Pháp niệm Phật cũng không ngoài tánh đó.
Con xin cam ơn Sư Ông nhiều ạ.
Ngày gửi: 07-04-2020
Câu hỏi:
Con chào Sư ông! Đợt nghỉ dịch này, con quay về quan sát bản thân mình. Hôm qua, con khởi tâm sẽ tìm hiểu và nắm được hết mọi thứ liên quan tới thiền, Phật giáo. Sau đó, con thấy rằng đó chỉ là bản ngã đang lôi con đi sai so với con đường tinh tấn chánh niệm tỉnh giác mà Sư ông chỉ dạy. Hôm nay, con trở về thận trọng, chú tâm, quan sát; tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác với mọi hoạt động của thân thọ tâm pháp trong đời sống thường ngày, trong quá trình quan sát này con thấy bản ngã của mình luôn khởi lên can thiệp vào trong mọi hoạt động của mình như: sân, bực tức, bắt người khác theo ý mình, lười biếng, níu giữ cảm giác sung sướng khi nằm võng, sợ hãi, lo lắng, né tránh một vấn đề nào đó mình không thích; nghĩ tới người yêu, buồn,... Và khi nó khởi lên con chỉ tinh tấn, chánh niệm, tỉnh giác với nó.
Sau đó, có một hiện tượng xảy ra đó là trong tâm con cảm thấy như mình đã ngộ ra một điều gì đó, rồi con vui sướng, con xuất hiện ý nghĩ mình đã giác ngộ, chứng thánh. Những suy nghĩ đó trở thành một lực mạnh có khả năng lôi tâm con đi mất ra khỏi sự tinh tấn chánh niệm tỉnh giác. Hôm trước con có đọc sách nói rằng trong quá trình trở về quan sát bản ngã thì nó sẽ tạm biến hiện ra các cảnh giới, nếu mình bị lừa và cho rằng mình chứng thánh thì sẽ bị bản ngã lôi đi, rất nguy hiểm nên con mới cảnh giác, con nghĩ rằng tất cả những thứ tưởng tượng đó đều là bản ngã, chỉ có tinh tấn chánh niệm tỉnh giác mà Sư ông chỉ dạy mới là thật. Dù mình ngộ ra điều gì đi nữa thì cũng không được chấp vào nó vì như vậy là chấp vào một kiến thức cố định mà cuộc sống thì luôn thay đổi. Nên con tiếp tục tinh tấn chánh niệm tỉnh giác.
Con chỉ trình pháp như vậy. Mong Sư ông chỉ dạy thêm cho con ạ! Con cảm ơn Sư ông!
Ngày gửi: 07-04-2020
Câu hỏi:
Thầy cho con hỏi chút ạ, con cảm ơn thầy. Khi mình nói, trả lời, nhận biết thì ai đang làm tất cả việc đó? Khi con quan sát thân, thọ, thì cái gì đang quan sát? Cái đang quan sát cái quan sát là gì ạ?
Ngày gửi: 07-04-2020
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con mới nghe được cuốn sách Sống trong thực tại ở đây:
https://www.youtube.com/watch?v=X3BonNDXwcE&t=6542s
Con kính tri ân Thầy.
Ngày gửi: 06-04-2020
Câu hỏi:
Thưa Sư ông,
Con hay sợ con sâu. Sau nhiều lần gặp sâu các kiểu khác nhau thì con nhận ra là con sợ 2 tình huống: mắt nhìn thấy hình dạng con sâu, và/hoặc mình có xúc chạm cầm nắm con sâu. Nghĩa là nếu con mù mắt, nhắm mắt lại thì dù sâu bò lên người, cắn đau thì nỗi sợ cũng không lớn, hoặc mình chỉ nhìn thấy sâu ở một khoảng cách nhất định mà không phải cầm con vật (cảm giác ngoe nguẩy) thì cũng ít sợ thấy rõ. Về mặt lý trí lý luận thì con hiểu là do mình không chấp nhận được hình dạng, cơ thể vật như con sâu nên đâm ra ghét sợ, nổi sân hoặc lo sợ, muốn lánh xa, loại trừ... Tuy nhiên nếu thực tế gặp con sâu nữa thì con có cần tập đối diện như thế nào khác không ạ? Tập nhìn, cầm lên (nếu biết không độc hại)? Mà như vậy có phải là con đang cố loại trừ nỗi sợ, gượng ép quá không, thưa Sư ông? Có khi nào mình cứ để tự nhiên, lúc đó hẵng biết, có khi lại sợ quá gạt con vật đi, hoặc tránh chỗ khác thì cũng bình thường thôi phải không ạ, vì nỗi sợ không lập tức hết hẳn được..
Con cảm ơn.
Ngày gửi: 06-04-2020
Câu hỏi:
Kính bạch Sư Ông,
Con đã ra trường và đi làm hơn một năm, ngành con học và công việc hiện tại con đang làm con vẫn rất thích. Tuy nhiên, sau một thời gian làm việc con nhận thấy những mặt trái của công việc và ngành nghề của mình, cụ thể là công ty vì lợi nhuận mà không màng đến sức khỏe người tiêu dùng. Người chủ công ty biết rất rõ những thành phần đó lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người dùng, nhưng vì lợi nhuận mà chấp nhận gian dối cho vào sản phẩm. Con là một thành viên trong công ty, đôi khi cấp trên giao xuống những việc mà khi làm con cảm thấy mình đang lợi dụng lòng tin của khách hàng, con thấy trong tâm mình rất khó chịu, con vừa muốn làm tốt việc nhưng việc con làm lại có thể sẽ gây hại cho người khác. Con thấy mình đang góp phần giúp công ty làm điều không tốt. Con từng suy nghĩ mình sẽ nghỉ việc và tìm một công ty khác tốt hơn nhưng ngành con làm, môi trường làm việc đa số đều sẽ có những chiêu trò, tiểu xảo để đánh lừa người khác. Con loay hoay không biết làm thế nào để tâm mình được an mà vẫn làm tốt việc. Trong trường hợp trên thì con nên làm thế nào ạ?
Con cảm ơn Sư Ông đã đọc.
Ngày gửi: 06-04-2020
Câu hỏi:
Dạ con, Đức Minh Ngạn xin rhưa Sư Ông ạ.
Trước tiên con mong Sư Ông luôn tâm an, ý như vạn sự ạ. Sư Ông ơi, cho phép con trình bày điều này ạ. Hôm nay khi con kiểm tra trong miệng, thì thấy lưỡi có vài đốm đỏ nổi lên nhìn rất kinh ạ. Ban đầu con rất lo lắng, tra xét trên mạng xem tình trạng của mình là gì. Trùng khớp nhất, con thấy chỉ có là ung thư mà thôi Sư Ông ạ. Rồi con rất muốn đi khám, muốn dùng tất cả tiền để khám, để cứu chữa (trong trường hợp là ung thư ạ). Rồi con xác định, trước khi đi khám thì phải ăn cho no đã, lỡ tí nữa Bác sĩ bảo là ung thư thì lại không có tâm trạng mà ăn uống. Tiếp theo là tí nữa sẽ đem theo sách nào để đọc, vì con còn rất nhiều sách chưa đọc tới ạ. Tiếp đó, con lại thấy trễ quá, nên thôi, không đi khám hôm nay để mai khám vậy, giờ tranh thủ nghe giảng Pháp đã, lỡ vào đó không có pin, không có mạng thì không nghe được. Thì trong lúc nghe giảng Pháp, con được nghe câu chuyện về một Vị Tín nữ đệ nhất thời Phật ạ. Vị đó đã đắc Tứ Thiền và Bất Lai, và điểm đặc trưng nhất khi kể về câu chuyện là Vị này khi cúng dường lên Ngài Xá Lợi Phất và Mục Kiền Liên với 1 cái Tâm không phân biệt là đây là 2 Bậc Thượng thủ Thanh văn hay là các Bậc phạm Giới. Thì tự nhiên trong con có gì đó xảy ra như là tỉnh ngộ ạ.
Sau đó, con tạm dừng, không nghe nữa và đi rửa chén. Với 1 suy nghĩ cứ quẩn quanh trong con, thực sự có kiếp trước, kiếp sau hay không liệu có quan trọng không? Mình lo lắng điều gì đây, ví như cuộc đời này rồi cũng sẽ phải chết, thì kiếp sau cuối con rồi cũng sẽ giải thoát. Vậy thì mỗi một lúc con giặt đồ, rửa chén, mệt mỏi... được con xem như 1 Kiếp. Và tiếp theo, nếu khi con giặt đồ, mà đầu nghĩ tới chuyện rửa chén, rửa chén thì nghĩ tới lau nhà... thì việc đó chả đem lại tí ý nghĩa nào cả ạ. Rồi con cũng sẽ chỉ quẩn quanh trong giặt đồ, rửa chén, lau nhà mà chả có tí gì rút ra. Vậy rửa chén, thì biết rõ rửa chén, biết rõ xả nước như thế nào, xà bông xúc chạm như thế nào... thì mới là chánh Đạo, mới rút ra được bài học. Cũng như biết rõ việc mình làm trong từng khoảnh khắc thì mới nhận ra được nó hay ho, thú vị và có được bài học như thế nào. Vì chân lý vốn là tất cả, là xung quanh ta mà.
Với tư tưởng đó, con tính ra nằm nghỉ sau khi rửa chén xong. Thì con chợt muốn ngồi xíu ạ. Vì biết đâu nếu là ung thư hay cho dù muốn hay không muốn, có phải rồi con cũng có thể chết bất cứ lúc nào không ạ. Ban đầu, con ngồi buông xả rất thoải mái, rồi từ từ điều chỉnh đến thoải mái nhất (con không ngồi xếp bằng ạ). Rồi con chỉ còn quan sát, cảm nhận từng hơi thở như kiểu đây là hơi cuối cùng của mình, đây là lần ngồi sau cùng của mình. Rồi thì từ từ với con, chả còn gì quan trọng nữa, tiếng lục đục, tiếng xe máy, người cười đùa... hay thậm chí cảm giác ớn lạnh như có người lướt tới lướt lui cũng kệ. Họ làm gì là chuyện họ, với con chỉ còn hơi thở thôi, rồi sẽ có lúc điều đó cũng là xa xỉ, cũng rời bỏ mình, thì còn gì mà quý, mà luyến tiếc, tham, sân... gì gì nữa chỉ là quá dư thừa ạ. Con muốn cười 1 tiếng để thông báo với đời mình đã xong chuyện rồi ạ, nhưng lại nghĩ có khi điều đó làm phiền người khác, họ có cần biết con xong hay chưa làm gì đâu ạ. Và cái con muốn dành lại cho đời nhất là những hơi thở nhẹ nhàng, an tịnh, một nụ cười nhẹ của sự không còn gì luyến tiếc nữa ạ.
Rồi con thấy điều con còn luyến tiếc nhất là chưa được gặp và đảnh lễ Thế Tôn thì ý thức của con lại thấy nơi con được về, được gặp Ngài trong 1 nơi như là không gian ngoài vũ trụ đó ạ. Con quỳ xuống và đảnh lễ Ngài, thưa với Ngài: dạ, con trẻ đã về đến rồi ạ, nay con trẻ đã xong việc cần làm, con trẻ xin được phép buông bỏ ạ. Sau đó con cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái rất khó nói thành lời ạ. Chẳng biết qua được bao lâu, con suy nghĩ, sao hoài con chưa đi được. (ồ đó là sân, muốn ra đi đó lại là tham) thôi thì con mở mắt ra, xem có ai còn cần đến con nữa không, chắc là họ còn cần nên con còn phải tồn tại ạ. Con tác ý xả ra, và trở về cuộc sống bình thường, thì cảm giác mỏi mệt, nhức mỏi, rát họng, đau đớn... nó ùa về. Làm con thực sự chán ngán khi còn cái thân này, thôi thì cố kham nhẫn với nó, để rồi một ngày mình sẽ chào nó mà đi ạ.
Dạ, con kể hơi dài, xin Sư Ông niệm tình cố gắng vì con trẻ mà lắng nghe con trẻ tâm sự ạ.
Con xin cảm ơn Sư Ông và chúc Sư Ông... con không biết chúc gì nữa ạ. (chả hiểu sao con lại thấy Sư Ông chả cần gì, và không có gì quan trọng để con mong Sư Ông có được cả ạ).
Con trẻ, Đức Minh Ngạn xin chào Sư Ông ạ.
Ngày gửi: 06-04-2020
Câu hỏi:
Con chào Sư ông! Hôm qua con có hỏi Sư ông câu hỏi về tính tướng thể dụng và câu hỏi về cách thoát khỏi đau khổ trong tình yêu, được Sư ông khai ngộ và con đã soi lại mình và đã có hiểu lời Sư ông nói nhưng con thấy vẫn còn nông cạn và con muốn hiểu sâu hơn nên con nhờ Sư ông từ bi chỉ dạy tiếp cho con ạ!
- Sư ông nói tính thì con phải ngộ mới hiểu, còn tướng thể dụng Sư ông có thể lấy ví dụ cụ thể để con hiểu rõ hơn được không ạ!
- Trong tình yêu, Sư ông nói yêu, ghét là phản ứng của bản ngã và cách để thoát ra khỏi những đau khổ trong tình yêu là quay về sáng suốt biết mình. Vậy con liên hệ tiếp có phải nguyên nhân của đau khổ trong một vấn đề nào đó là do mình không sáng suốt với mình hay Sư ông nói đó là Vô minh, mà trong Vô minh, không sáng suốt nó có chứa đựng tưởng tượng, đau khổ, hiểu lầm... Chỉ cần mình có sáng suốt thì những thứ tưởng tượng, đau khổ... đó sẽ biến mất đúng không sư ông?
Và sáng suốt có nghĩa là mình đang như thế nào thì biết rõ nó như vậy đúng không sư ông?
- Sư ông nói là khi mình sáng suốt thì sẽ không còn yêu, ghét nữa mà chỉ có từ, bi, hỉ, xả, con quay về thấy mình đúng là như vậy. Khi con sống tỉnh thức thì con cảm thấy mình biết đồng cảm, yêu thương người khác hơn. Con chỉ biết là như vậy chứ con chưa thực sự rõ Từ, bi, hỉ, xả là cảm xúc như thế nào đang diễn ra trong người con! Mong Sư ông giải thích giúp con ạ.
Con đang học ngành tâm lí và con muốn đi theo hướng trị liệu bằng con đường thiền quán của Sư ông nên con muốn hiểu rõ tới nơi rõ ràng những tâm lí đang diễn ra trong con ạ!
Con cảm ơn Sư ông! Con chúc Sư ông một ngày an lành ạ!