Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 13-09-2015
Câu hỏi:
Thưa Thầy, con hiểu triết lý "sống với cái đang là" và con cũng rất hạnh phúc khi sống như vậy. Tuy nhiên, con có câu hỏi như thế này: Nếu mình sống với cái đang là rồi làm sao mình thay đổi xã hội được ? Xã hội vẫn đầy rẫy những vấn đề, những bất công, nghèo đói, chẳng lẽ mình khoanh tay đứng nhìn hay sao ? <P>
Nhưng nếu mình ra tay hành động thì mình đang sống với một lý tưởng, một cái mình muốn trở thành, không còn sống với cái đang là nữa. Xin Thầy từ bi giúp con tháo gỡ vấn đề này.
Con cảm ơn Thầy!
Ngày gửi: 10-09-2015
Câu hỏi:
Con xin thành kính tri ân và đảnh lễ Thầy. <p>
Thưa Thầy, sau khi nghe Thầy phân tích trong việc ngồi Thiền, con đã hành theo lời Thầy chỉ dạy, được 10 ngày thì bàn chân con đã ấm lên, đầu không còn nặng như trước, con mừng lắm. Con xin cảm ơn Thầy. <p>
Bây giờ con xin thầy chỉ cho con 1 điều băn khoăn của con ạ. <p>
Thưa Thầy, gần 30 năm nay con chỉ biết làm việc, chăm sóc gia đình. Trong cuộc sống có nhiều nỗi đau, buồn nhiều hơn vui, khóc nhiều hơn cười, sức khỏe con bây giờ kém lắm sau nhiều trận đau và đột quỵ nhưng con cố đứng lên vì còn con cái không buông xuôi được. Từ khi gặp duyên lành con được nghe Pháp của Thầy, đọc thơ của Thầy con vui lắm, con sáng ra nhiều điều và được giải thoát phần nào những nặng nề con đã mang theo. <p>
Đến nay thì gia đình con đã ổn định, con không có nhu cầu gì, không tham ăn, tham mặc, không ham gặp ai, cả đến những người thân và chồng con. Chỉ lúc nghe Pháp của Thầy, tụng kinh, đi phóng sinh, hay dạy các em câm điếc, các em thần kinh phân liệt, các em mồ côi thì con mới thấy vui trong lòng. Người con cứ "đơ đơ" như bị tự kỷ vậy, không vui, không buồn... tuy vẫn làm việc bình thường. Mọi người nhìn con thì thấy con thật hạnh phúc nhưng trong sâu thẳm tâm hồn thì con có cảm giác mình không ổn điều gì đó. <p>
Con mong Thầy chỉ dạy cho con phải làm như thế nào vì công việc của con phải làm bằng cảm xúc (nghề của con là họa sĩ, chuyên vẽ tranh trừu tượng), sức khỏe con có hạn, thời gian đối với con khá ít ỏi, con mong Thầy chỉ dạy cho con để con tiếp tục sống có ý nghĩa trong thời gian còn lại của con. <p>
Một lần nữa, con xin thành kính tri ân Thầy. Kính chúc Thầy luôn an lạc, cát tường.
Ngày gửi: 09-09-2015
Câu hỏi:
Thầy kính mến, <p>
Hôm nay trên xe đưa rước đến nơi làm, con đã nghe bài Pháp "10 ba-la-mật" của Thầy, con đã khóc vì xúc động. Một lần nữa, con cám ơn vì cuộc đời quá nhiều đau khổ, đúng như Thầy dạy có đau khổ thì mình mới giác ngộ được, thấy được bản ngã của mình. <p>
Trước đây, những bạn bè thân thiết ai cũng ngậm ngùi cho hoàn cảnh của con, họ khóc vì thương con, họ nói sao con có thể chịu đựng được, nếu như là họ thì họ đã bỏ đi đâu đó rồi. Nhưng lạ thay là con chẳng thấy gì cả, con nghĩ là mình đã quen với những cảnh thế này, là mình đã bị chai sạn cảm xúc rồi, chẳng quá vui hay quá buồn trước bất kỳ điều gì. Đúng là người trong cuộc mới hiểu, thì ra sức chịu đựng của mình lớn hơn nhiều so với mình nghĩ, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng vậy, rồi nó sẽ qua. <p>
Lúc đó, con chưa có duyên biết về Phật Pháp, con vẫn hay nghĩ, những ai có con đường bằng phẳng thật may mắn, thôi thì số phận mình, mình phải chấp nhận và vươn lên. Nhưng Thầy ơi, Pháp đã vận hành thật hay, đến và đi, từng cái khổ một, con trưởng thành rất nhiều, Thầy ạ, những người con từng gặp dù tốt hay xấu họ đều dạy con một vài điều. Con nhìn những người xung quanh, có những người khổ hơn con mà họ sẵn sàng giúp người khác, có những người trong hoàn cảnh khốn khó hơn con mà họ vẫn tươi cười... À, thì ra do mình quá tập trung vào cái khổ của mình mà thôi. <p>
Và Thầy ơi, sau khi biết về Phật pháp con đã vỡ òa, con sống tỉnh thức, thận trọng trong hành động và lời nói hơn, điềm tĩnh hơn, không bè nhóm, tụ tập, con chuyển qua ăn chay (vì thương và không muốn sát mạng chúng sanh), và dù là con vẫn bình thường, hòa đồng, không nói về Đạo pháp vì con hiểu rằng, mọi người sẽ cho con mê tín (bản thân con trước đây cũng vậy, duyên chưa đến thì vẫn không có nhu cầu tìm hiểu về Đạo). Thế nhưng những thay đổi của con cũng làm cho một vài người khó chịu, họ cười cợt, phê phán... Cũng bị tổn thương ngay lúc đó nhưng qua nhanh vì con cảm thông cho họ và hiểu họ, trước đây con cũng như vậy (mọi tỵ hiềm, ganh ghét, đố kỵ đều xuất phát từ lòng sợ hãi cả, và con thấy thương họ thay vì sân giận như trước đây). <p>
Con đã từng nghĩ, giá như mình đã biết về Phật Pháp trước khi kết hôn, nhưng rồi hiểu rằng Pháp đã vận hành đúng, con đã học được bài học của hôn nhân, bài học để sống dung hòa với một người dù khác nhau về nhiều mặt, sống bằng cách hiểu họ, hiểu chính mình. Rồi học được bài học làm mẹ, sự hy sinh, yêu thương... <p>
Từng bài học một, và cuộc đời thật kỳ diệu! Chỉ đơn giản là bây giờ con đã sống yêu thương hơn, bớt đi "cái tôi" của mình hơn và con hiểu sâu sắc lời Thầy dạy, chỉ có hai điều thôi là học được gì từ cuộc đời và từ sự cảm tạ, biết ơn cuộc đời, ta làm được gì cho cuộc đời thôi ạ. Trong một quyển sách "Từ giận dữ đến bình an", có một ý thề này, khi cơn giận xuất hiện, hay trong một hoàn cảnh đặc biệt, hãy tách mình ra, xuống hàng ghế khán giả và quan sát xem ta đang diễn thế nào trong màn kịch trên sân khấu. Thật ra cuộc đời cũng giống như một sân khấu lớn mà mỗi người đóng một vai trên đó. <p>
Con thành kính tri ơn Thầy, mong một ngày có duyên lành con được gặp Thầy. <p>
Con, Trâm.
Ngày gửi: 06-09-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, <p>
Con là con gà con vẫn đang gõ vỏ để ra ngoài ánh sáng đây ạ. Hôm nay con xin được trình pháp. <p>
Con đi lại chủ yếu bằng bus. Trạm gần nhà cũng gần bến xe miền Đông nên "chả có gì vui khi chờ bus. Chỗ đó luôn ồn ào và nhiều chuyện tức cười", tâm con luôn nói vậy (mà con cho "nó" nói đúng). Sáng nọ, khi đang chờ bus, một anh xe ôm tới hỏi con đi đâu để anh chở. Thường là con không thích các anh xe ôm vì "nếu đi thì người ta đã hỏi, ai chẳng biết anh là xe ôm". Nhưng bữa đó, ý nghĩ "Ồ, anh này cũng đang mưu sinh như mình thôi" đến với con và con không thấy khó chịu mà thích thú quan sát xem anh ta có mời được ai đi xe mình không. Dù dáng vẻ lam lũ của anh thật đối nghịch với khung cảnh văn phòng nơi con làm việc nhưng con thấy anh ta với con chả khác gì trong cuộc mưu sinh đầy mệt nhọc, triền miên bao năm qua. Tự nhiên con thấy một niềm vui trong lòng, hướng sang những người khác đang chờ xe, con thấy cả một cuộc sống đang sống động trước mặt mình. Lên xe, con vẫn thấy niềm vui này. Con tự hỏi "Không hiểu cái này là cái gì?" và, thưa Thầy, con đã "thấy" thế nào là sự quan sát tự nhiên. Trước đây, nhìn ai con cũng "tặng"cho người ta một bộ mặt mà chắc gì họ như vậy, bác tóc bạc kia chắc mắc bệnh "hiểm nghèo" vì bác thường xuống bệnh viện ung bướu và thế là con thấy bác "khắc khổ, lo âu", bữa đó con không thấy như vậy chỉ là một người đàn bà lớn tuổi, ốm ốm; "rồi mấy người nhà quê thật tức cười, cứ ngồi ăn bánh mì để lỡ xe mình qua rồi nhốn nháo" bữa đó con thật cũng bình thường thôi, đói thì phải ăn, lỡ xe này thì ta nhắc chừng giùm họ chuyến tới... Con vỡ lẽ thì ra "tư kiến, thành kiến, định kiến" gớm thật, chúng ăn cắp niềm vui sống của con bao lâu nay. Và khi chúng "tự rơi rụng"(con dùng từ này vì con thấy tự nó rớt chứ con không dụng ý) thì niềm vui, sự cảm thông vốn có bên trong tự hiển lộ, nào có cần cố gắng gì đâu. Lòng con tràn ngập sự biết ơn Tam bảo. Nếu con không biết con đường này thật cuộc đời con còn nhiều khổ đau (mà do con tự nghĩ ra thôi). <p>
Con xin cám ơn Thầy đã cho con câu thần chú "Chỉ quan sát thôi không phân tích, suy luận, đánh giá như trong khoa học đâu". Thật không dễ, rất không dễ để có được sự quan sát thuần túy này nhưng vỏ trứng vẫn đang nứt vì gà con vẫn kiên trì gõ, thưa Thầy. <p>
Con thành kính đảnh lễ Thầy.
Cầu mong Hồng ân Tam bảo luôn hộ trì cho tất cả chúng sanh được an vui và giải thoát.
Ngày gửi: 04-09-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy! <p>
Quê con ở Tây Ninh, nhà theo đạo Cao Đài nhưng không nhập môn và ăn chay vì nghĩ rằng Tôn Giáo chỉ là chỗ dựa tinh thần. Con vẫn rất tôn trọng các Chánh Giáo, dạy điều hay lẽ phải, dạy đạo làm người nhưng vẫn nghĩ là cuộc sống của mình, bản thân mình phải tự nỗ lực vươn lên và vượt qua số phận.<p>
Con xin chia sẻ với Thầy, những bài học con đã học được từ cuộc sống, và nhận thức bản thân thay đổi thế nào khi hiểu về tâm linh, biết đến Phật pháp, và đặc biệt sau khi đã nghe rất nhiều bài giảng và đọc sách của Thầy. <p>
1/ Sinh ra trong gia đình nghèo <p>
11 tuổi: ba mẹ bị nợ nên bế em đi trốn nợ và con ở lại với ông bà nội để tiếp tục đi học. Cứ lây lất, tiền học phí là cô chú đã góp nhặt cho, rồi quần áo cũ, sách cũ của người ta cho, con cũng lên cấp 3.<p>
18 tuổi: đậu đại học <p>
20 tuổi: bằng tự lực vươn lên, con đạt được học bổng đi du học Nhật (gia đình vẫn rất khó khăn) <p>
21 tuổi: con về nước rồi mở 1 quán ăn Nhật nhưng sau hơn 1 năm thất bại (do quá nhỏ tuổi, thiếu kinh nghiệm, bị lừa). Và đó là lần đầu tiên con không còn nhận ra cuộc sống màu hồng nữa, người ta lợi dụng, lừa lọc nhau thế nào. Thế là từ 21 tuổi, con hoài nghi về niềm tin những gì tốt đẹp trong cuộc sống, hoài nghi về giá trị con người. Con đã rất cảnh giác trong việc nhìn người. <p>
Có lẽ những khốn khó thuở bé, sự cô lập của bạn bè, những người xung quanh vì hoàn cảnh của mình đã hun đút một động lực mạnh mẽ vươn lên trong con thế nào, nghị lực, vượt qua sự mặc cảm hoàn cảnh gia đình. Bài học về sự nỗ lực và những thành quả xứng đáng cho những nỗ lực ấy, bài học về sự quý trọng thức ăn, sách vở, điều kiện được đến trường… những đồng tiền làm ra từ mồ hôi, nước mắt của ông con, bài học về sự bớt để tâm và bị tổn thương bởi những lời dèm pha của những người xung quanh. <p>
2/ Rồi kết hôn, sinh con. Lúc mang thai bé bị một dị tật tim nhẹ, có thể do di truyền, nhưng cũng rất khó nuôi và hay bệnh, có lúc bế tắt vì sợ hãi. Con đã ước gì mình bị bệnh thay cho nó, sau mình sinh ra nó không được khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Giai đoạn đi đi, về về bệnh viện lúc đó con như bị khủng hoảng. Nhưng rồi con học được bài học rằng mọi thứ cũng qua bằng cách này hay cách khác, Thầy ạ! Quan trọng không phải là cuộc sống ném vào mình cái gì mà là thái độ của mình ra sao, nhìn mọi thứ đơn giản thì cũng tự nhiên nó cũng đơn giản hơn, Thầy nhỉ? <p>
3/ Con bé vừa đỡ bệnh thì ba mẹ con vỡ nợ tiếp, trả nợ cho ba mẹ vừa ổn ổn thì đến ông chồng - người mà đồng hành cùng mình vượt bao khó khăn, lại tư dưng lừa dối, nghỉ làm, vay một số tiền lớn mua hàng đa cấp và kinh doanh đa cấp… dù khuyên cách nào cũng không được. Chồng con sẵn sàng ly dị để theo đuổi giấc mơ triệu phú. Gia đình lục đục, ba mẹ con khuyên ly dị, bên ngoại bên nội xích mích lớn, dù trước giờ rất hòa thuận. Dường như thấy cuộc sống chưa bao giờ mình được bình an, hạnh phúc. Con như bị trầm cảm. Nhưng ngay trong khoảng thời gian này, con lại chiêm nghiệm được rất nhiều điều. Rất nhiều người khuyên con phải thế này, thế nọ… Càng nghe họ nói, càng rối vì mỗi người một kiểu. Con đến một quán nước, đọc quyển sách “Phút nhìn lại mình” - Spercer Johson và con đã thật bình tâm lại, tĩnh lặng lại, và rồi con đã có câu trả lời, mình nên làm gì tiếp theo. Con đã học được bài học là câu trả lời chính xác nhất có sẵn trong mình, và sẽ hiện ra khi nội tâm mình định tĩnh nhất, đừng vội vàng quyết định hay làm điều gì khi mình đang trong trạng thái không sáng suốt vì sẽ dẫn đến sai lầm.<p>
Và con đã quen với biến cố cuộc đời, con nhận ra chân lý rằng, chẳng có cái gì là tuyệt đối, tất cả rồi thay đổi cả. Tình yêu, niềm tin... Ngay cả bản thân con cũng vậy, cũng thay đổi về nhận thức, tính cách... hằng ngày Thầy ạ. Con hay dành những phút cho riêng mình, đọc sách "Quẳng gánh lo đi và vui sống", "Từ giận dữ đến bình an" - Mike Geogre, "Phút nhìn lại mình" - Spercer Johson, "Vượt qua giới hạn" - Nick Vujicic… Hầu như những quyển sách này rất hay, nội dung cũng đề cập đến thiền định... Nhưng vẫn thiếu thiếu cái gì đó, nên mỗi khi tâm loạn và con phải đọc sách để tự trấn tâm mình lại... lúc đó con hoàn toàn không biết đến Phật pháp, biết đến thầy.<p>
Là một người độc lập và vững vàng vượt qua mọi khó khăn, nhưng đồng thời cũng lại là một người cầu toàn, tham vọng, và những sợ hãi sâu kín nhất về quãng thời gian khó khăn vẫn tiềm ẩn. Và con đã sống với quan niệm: cuộc sống vốn không công bằng, mình không hại ai cũng không để ai hại mình. Con đã sống tạo vỏ bọc, và những mối quan hệ cũng tự tạo ra do ảo tưởng… Dù như nhìn có vẻ rất an toàn, rất vui nhưng thực sự nỗi bất an vẫn còn ở đâu đó… Con lại không bằng lòng với thực tại, mong muốn cống hiến nhiều hơn, làm nhiều việc có ích hơn, giấc mơ, hoài bão… nhưng tất cả cũng chỉ làm cho con thất vọng hơn và quên đi trọn vẹn với giây phút thực tại. <p>
Và thật kỳ diệu khi con biết đến tâm linh, biết đến Phật Pháp, do duyên lành nên con chuyển qua ăn chay dễ dàng, con tự tìm hiểu nhiều về thế giới tâm linh, nghe nhiều bài Pháp thoại, và đặc biệt hơn khi được nghe Thầy giảng, những chiêm nghiệm trong cuộc sống về vô thường, nhân quả, về Phật tánh, tánh biết, bản ngã, sự sợ hãi, trốn chạy, những nghịch cảnh... của chính mình. Con đã hiểu tường tận hơn thân tâm mình. Con lại nhận ra rằng cuộc sống thật đẹp và công bằng theo sự vận hành riêng của Pháp, những va vấp, khó khăn trong cuộc sống tất cả đều để lại những bài học thật quý giá. Con đã tự giải thoát cho mình khỏi những mong muốn: muốn ly dị để sống một cuộc sống tự tại, không bị ràng buộc. Muốn xuất gia để chuyên tâm tu hành, mau đắc đạo. Đó chỉ là những ham muốn ích kỷ của bản ngã. Thầy ơi, con sẽ sống trọn vẹn trong từng giây phút, để tâm mình sáng suốt, định tĩnh, trong lành, quan sát mọi sự sinh diệt của Pháp để học những bài học mình cần học. <p>
Con xin thành kính đảnh lễ Thầy và chúc Thầy thật nhiều sức khỏe để hoàn thành sứ mệnh cao cả.
Ngày gửi: 19-08-2015
Câu hỏi:
Kính bạch thầy. <p>
Nhờ ơn thầy dạy, chánh niệm tỉnh giác mà con đã thấy được những vấn đề người ta hay gặp phải là do tham, sân, si mà ra. Con dễ dàng thấy và chỉ ra cho họ. Nhưng còn bản thân mình thì con lại mắc kẹt. Có những hôm mệt mỏi, sáng mở mắt ra trong đầu vang lên những câu hỏi: "Mình đang làm gì vậy? Mục đích của kiếp sống này của mình là gì? Mình sẽ muốn làm gì?" Cả một khoảng trời trước mặt là sự vô định. Nhưng bước ra khỏi phòng thì lại cuốn theo công việc, lo toan mà không nhớ đến nó. Câu hỏi đó nó cứ như hình với bóng, những khi tâm trí thảnh thơi hay mệt mỏi thì nó lại hiện ra. <p>
Con đã cố lục lọi những bài pháp của thầy để tham khảo. Đã từng cố sống chỉ để sống chứ chẳng để làm gì. Nhưng con chỉ mới dừng ở chữ biết chứ chưa thể hiểu hay ngộ được. <p>
Xin thầy từ bi khai thị giúp con để thoát được cái dính mắc. <p>
Con xin cúi đầu đảnh lễ trước thầy.
Kính chúc thầy được sức khỏe và bình an.
Ngày gửi: 08-08-2015
Câu hỏi:
Con chào thầy. Mong thầy cho con vài lời khuyên. <p>
Năm nay con đã gần 30 rồi. Con luôn cảm thấy con không đủ chín chắn mà cũng là như thế thật. Con thường ngại ngùng trong giao tiếp và điều đó khiến con cảm thấy ít nhiều trở ngại trong cuộc sống cũng như khả năng thăng tiến. <p>
Công việc cũng tốt nhưng cuộc sống của con tẻ nhạt. Nhiều khi con muốn bứt khỏi gia đình để đi đâu đó xa. Thực ra con cũng có vài cơ hội công việc rồi nhưng mẹ con chắc sẽ rất buồn. Mẹ con cũng có nhiều chuyện không vui và mẹ cũng nói với con là mẹ sẽ buồn nếu con đi xa. Con cũng chẳng biết nữa. Nếu cứ sống trong sự đùm bọc của gia đình thì con sẽ mãi chẳng chín chắn được. <p>
Dễ thấy là con cũng chưa có bạn gái luôn. Gia đình con lại muốn con có bạn gái mà có phải con không muốn đâu chỉ là con giao tiếp không trơn tru. <p>
Nhiều khi con nghĩ hay kiếp này con được chọn để đi tu nhưng con thấy con vẫn còn vướng mắc thì tu sao được. Con chẳng rõ là kiếp này con có nhiệm vụ gì nữa? <p>
Con cám ơn thầy đã đọc. Con chúc thầy bình an, mạnh khỏe ạ.
Ngày gửi: 08-08-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,
Con được nghe phần bài giảng của Thầy vào chiều chủ nhật vừa rồi và có một thắc mắc nên rất mong được Thầy chỉ bảo. <p>
Trong phần nói về cuộc sống, Thầy dạy chúng con nên cố gắng học bài học của chính mình, nhận biết được sự thật về cuộc đời, về mọi người và về chính bản thân mình. Con xin được cám ơn về lời dạy này vì nó rất hữu ích cho con. <p>
Hàng ngày con thường hay làm việc và tiếp xúc với nhiều người và ít nhiều đều thấy việc mọi người vì lợi ích vật chất mà làm tổn hại đến người khác. Trước đây, mỗi khi gặp những việc như vậy, con rất giận và ghét những người này. Gần đây, khi biết được phật pháp, con hiểu rằng mỗi người đều có cách suy nghĩ khác nhau nên không thể bắt buộc người khác suy nghĩ và làm như mình được nên đã không còn cảm thấy giận dữ hay căm ghét nữa. Tuy nhiên, con lại cảm thấy thật buồn và bi quan vì cảm thấy y đức bị tổn hại rất nhiều và thương cho những người nghèo chẳng may bị bệnh nặng. <p>
Con không biết mình nên học bài học này như thế nào? Nếu xem như chuyện bình thường thì có bị vô cảm không? Còn như cứ nghĩ đến nó thì con buồn lắm nhiều lúc không biết phải làm sao! <p>
Mong Thầy giải đáp giúp con.
Con cảm ơn Thầy và Chúc Thầy nhiều sức khỏe.
Ngày gửi: 07-08-2015
Câu hỏi:
Con kính chúc Thầy An lành, Tự tại! <p>
Hàng ngày con vẫn vào trang web… đọc, đọc… và đọc… Chỉ là thế thôi! Con không cầu gì, con không tìm gì… nên con cũng không biết nhờ Thầy giúp con điều gì cả. Con đã đến chùa, con nhìn thấy Thầy, con muốn gặp chào Thầy… Nhưng con là ai? Gặp Thầy để làm gì? Con cũng không quan tâm có ai biết con hay không! Con “không thể học, không thể cầu, không thể tìm”. Con chỉ có thể nói với Thầy rằng, “Con không biết gì cả”. Con chỉ là như thế!... âm thầm, lặng lẽ… nhưng con không có buồn, không có phiền, không thấy cô đơn. Có lúc yếu mềm con tự hỏi, sao mình không xuất gia 40 năm trước nhỉ? (năm nay con 42 tuổi). Nếu con xuất gia cách đây 40 năm, thì ngay tại bây giờ, ngày hôm nay con có được… như bây giờ, như hiện tại… thế này không? 40 năm cho con lăn lộn giữa dòng đời… không phải là vô ích. Cảm tạ Trời Đất đã tạo ra con, và đã che chở cho con! Con không phải là người tu hành… Chỉ là Tùy duyên, con thích đi đâu, con đến đó, con đói thì ăn, mệt thì ngủ… Và hôm nay con khởi tâm viết những dòng này gửi đến Thầy, đa tạ công đức của Thầy đã chia sẻ, dìu dắt chúng con.
Ngày gửi: 28-07-2015
Câu hỏi:
Bạch thầy! Khi viết những dòng này trong tâm con thực không có ý cầu hỏi. Trong cuộc sống của con, con biết có nhiều chuyện đến và đi, vui và buồn. Con thực cảm thấy tâm mình đã từng ngao du khắp chốn. Nhưng con luôn cảm nhận rất rõ rằng cuộc đời yêu thương con và luôn tìm cách chỉ dẫn con đúng lúc. Cuộc đời yêu thương mỗi người theo cách riêng họ cần, có khi nhận ra, có khi không nhận ra. Nhưng dù nhanh dù chậm con có một niềm tin mãnh liệt rằng tất cả rồi sẽ đi đến một trạng thái rất thăng bằng, không chấp trước, không luyến ái nhưng lại đầy trắc ẩn như những gì thầy đang dành cho tất thảy! Cảm tạ thầy đã lắng nghe những dòng tâm tư này của con!