loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 892 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'cuộc sống'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 01-11-2018

Câu hỏi:

Thầy ơi,
Từ ngày con được gặp thầy qua những bài pháp thoại, con chưa bao giờ xin thầy những lời khuyên cụ thể trên sự mà luôn tự chiêm nghiệm để thấy ra rồi hành xử giải quyết như cách mình thấy được, bởi con tin mọi pháp đến với mình đều để mình học ra, khi thực sự học thì lựa chọn nào cũng học được bài học.
Nhưng lần này con xin thầy cho con một lời khuyên trên sự cụ thể được không thầy?
Nhà con có ba anh chị em đều đã trưởng thành, em trai con hiện đã có gia đình, con cái nhưng buộc phải sống cùng bố mẹ con. Bố con thì thực sự như Chí Phèo thời hiện đại, tụi con thương bố mà không có cách nào giúp được, kí ức từ hồi nhỏ đến giờ của tụi con về bố chỉ là những lần cờ bạc rồi về đánh mẹ, đem đồ đạc tài sản đi cầm cố. Mẹ con vất vả bôn ba nuôi cả nhà nhưng mãi cho đến giờ khi đã gần 60 tuổi mẹ vẫn chưa ngộ được bài học của mình, vẫn hành xử, nói năng cộc cằn, nóng nảy...Ngày con bé tí, đã hơn một lần con viết thư cho bố mẹ nói bỏ nhau đi nhưng đến tận bây giờ vẫn những cảnh cũ lặp lại: cãi nhau, đánh nhau, chửi bới, tranh chấp tiền bạc...
Giờ mẹ con làm ăn thua lỗ, khoản lỗ lớn mà ba anh chị em con có góp vào hết sức cũng không trả nợ được cho bà. Ông bà liên tục đánh chửi nhau, con thương gia đình em trai sống cùng ông bà, còn những đứa cháu nhỏ xíu phải chứng kiến lại cảnh tụi con đã trải qua và vượt qua được.
Con thấy tâm mình rất bình tĩnh trước những việc này, nhưng cũng không yên được theo cách cứ để yên đó rồi pháp sẽ lo. Lần này, con muốn can thiệp dứt khoát và chấm dứt những cảnh này, vì chính tất cả mọi người trong cuộc.
Ba anh chị em con bàn nhau thuyết phục ông bà bán nhà, bà trả nợ phần bà, còn lại bao nhiêu ông cầm tất, gia đình em trai con được ra ở riêng với hai bàn tay trắng và nuôi ông hoặc nuôi bà chứ hai ông bà không ở cùng nhau nữa. Và chỉ có cách đó mới mong thoát khỏi cảnh địa ngục này suốt mấy chục năm.
Nhưng nếu chỉ dùng lời lẽ thuyết phục phải trái đúng sai thì tụi con đều biết gần như vô vọng, ông bà không ai có khả năng nghe hay chấp nhận ý kiến của bất cứ ai khác, và tất nhiên có hàng tỉ lí do từ thể diện với xóm làng, đến những nỗi sợ vô cớ...khiến ông bà sẽ chửi bới tụi con khi đưa ra giải pháp này.
Con đã rất bình tĩnh để nghĩ, thấy rằng bà rất mê tín, tin các thầy bói toán phong thủy, bàn với các em thuê một thầy phong thủy để dàn dựng kịch bản sao cho thầy nói về mảnh đất nhà con rất tệ, nói rằng bà và ông buộc phải tách nhau ra để sống tiếp...thì may ra mới mong dứt điểm được câu chuyện mấy chục năm nay.
Con đang phân vân giữa kế hoạch dựng kịch bản đó và việc ngồi nói chuyện riêng với ông, với bà. Xin thầy cho con một lời khuyên trong sự này được không ạ?
Con không biết hỏi ai, bàn với ai việc này bởi xưa nay chuyện trong nhà con đến chồng con cũng không biết cụ thể.
Con cảm ơn thầy vô cùng.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 02-10-2018

Câu hỏi:

Gửi Thầy,
Thưa Thầy, con có duyên được biết đến thầy qua cha của con. Con cũng đã có duyên được gặp thầy tại chùa Bửu Long, được quỳ dưới chân thầy nguyện Quy y Tam Bảo nhưng đây là lần đầu tiên con viết thư gửi thầy và có lẽ là lần đầu tiên con viết thư cho một người để giãi bày tâm sự về cuộc sống.

Thầy ơi, năm nay con gần tròn 21 tuổi. Cái tuổi mà gần như bạn bè đồng trang lứa của con đang còn vô tư, vô lo về cuộc sống thì con đã bắt đầu đối mặt với muôn vàn khó khăn trong đời mà con nghĩ ngay cả người trưởng thành cũng khó mà đối mặt nổi. Năm 19 tuổi, sau 1 năm học đại học con đã quyết định từ bỏ con đường học hành trên giảng đường và bước vào con đường học hành ở trường đời. Thời điểm đó và ngay bây giờ, quyết định đó của con, con chưa bao giờ ân hận. Bước ra đời, con học được nhiều bài học mà có lẽ trường học sẽ không bao giờ dạy. Gia đình con không phản đối gay gắt, nhưng trong thâm tâm, con thấy được sự lo lắng của cha mẹ dành cho con là vô cùng lớn. Lần đầu tiên con thấy được nỗi buồn trong mắt của mẹ, lần đầu tiên con nắm lấy tay mẹ con và nói, "con làm được, mẹ đừng lo, con chỉ muốn nhìn thấy bố mẹ mạnh khỏe, áp lực nhường nào con cũng chịu được."Sau một thời gian xa nhà, xa những vùng an toàn của cuộc sống, bước ra cuộc sống, đó là lần đầu tiên con cảm thấy thương cha mẹ con hơn tất thảy. Con phải làm việc, con phải kiếm tiền, con phải chăm lo được cho cha mẹ con, họ đã bắt đầu bước sang tuổi xế chiều. Tương lai của họ, tương lai của gia đình con sau này, con đều nhận thức được, chính con phải là người đắp từng viên gạch đầu tiên, con là người có trách nhiệm nhiều nhất. Vậy nên con đã chọn cách phải đắp những viên gạch tổ ấm sớm nhất có thể, con biết rằng nếu con không giỏi hơn người khác, con chỉ có thể làm sớm hơn họ mà thôi.

Con, với nhiều người có thể xem con là 1 người ngông cuồng, nhưng trong thâm tâm, con biết những việc làm của con đều xuất phát từ trách nhiệm với gia đình, hay với chính bản thân con. Con không sợ thế gian này không hiểu, con chỉ sợ và sợ một điều duy nhất: là con không thể hiểu chính mình.

Con và con quỷ trong người con, nó là một bản thể hay là hai bản thể? Con và cái tôi của con, nó là một người hay hai người? Thật sự con đang trong giai đoạn thảm thương nhất trong cuộc đời, mọi thứ với con quả là mênh mông và vô định. Con không thể làm chủ được tâm trạng, cảm xúc của mình lúc này. Lúc thì con vui, lúc con sầu muội, có lúc con lạc lõng, có lúc con tự tin, có lúc thì mặc cảm về chính mình.

Con từng nghe thầy giảng Pháp, con cũng thường đọc thư thầy trò mỗi khi rảnh rỗi hay mệt mỏi. Con thật tệ khi chỉ nhớ đến Phật Pháp, nhớ đến lời Thầy dạy mỗi khi con đau khổ. "Tự do là ung dung trong ràng buộc, hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau". Thầy biết không, khi nghe câu nói này của thầy, có gì đó trong con thực sự được bừng tỉnh. Con đã ồ lên một tiếng trong lòng, đây chính là vị chân sư mà con phải quỳ dưới chân xin Quy y Tam Bảo. Nhưng rồi trải qua biết bao khổ đau trong nội tâm, trong công việc, con vẫn chưa thể ung dung và tự tại. Đối mặt với khổ đau, lắm lúc con chỉ muốn tránh né, con sợ lắm thầy ạ. Vì con đã thất bại quá nhiều rồi, con đường thành công của con ngày càng xa hơn, ngày càng chông gai hơn. Con không biết, liệu có phải tham vọng của con đang khiến con vội vàng hơn, khiến con khổ sở hơn. Con không biết liệu con đi thật chậm rãi có thể thành công hay không. Thậm chí con không biết, thành công là gì mà khiến con phải theo đuổi. Liệu có phải chính nó mới là ảo mộng đẩy con lún sâu vào đau khổ?

Con từng là Phật tử Bắc tông, nhiều vị sư nói về "buông bỏ". Buông bỏ là gì hả thầy? Liệu con có buông được không khi mà con buông, gia đình con sẽ khổ sở? khi mà con buông, tương lai con sẽ như thuyền không buồm? Hay là con hiểu sai hai chữ "buông bỏ"? Con nghĩ rằng tham vọng thành công cá nhân là một điều tốt, nó thúc đẩy được sự phát triển của xã hội. Nhưng lắm khi cái tham vọng của con lại là tảng đá ngăn con bước đi ung dung, tự tại.

Con vẫn thường nghe Thầy dạy về cách tu trong công việc, cách thiền định trong những việc làm hằng ngày. Con không biết rằng, con nên trốn tránh tảng đá "tránh nhiệm, tham vọng, thành công, tiền bạc" kia, hay con sẽ đưa nó đi theo cuộc đời con với một tâm thế ung dung tự tại. Mong thầy dùng tuệ giác soi sáng cho con.

Trò của thầy, Chân An Tịnh.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 29-09-2018

Câu hỏi:

Dạ con kính bạch Thầy.
Dạ con thưa Thầy. Con có chơi cùng với một sư huynh trong chùa con, con thấy bản tánh của sư huynh rất tốt luôn biết xả bỏ và tha thứ cho lỗi lầm của người khác nhất là đối với con, một người mới tu nên thái độ và hành vi của con còn nhiều thiếu sót đối với sư huynh ấy, nhưng lúc nào sư huynh ấy cũng mở rộng lòng từ tha thứ động viên an ủi chấp nhận những điều chưa tốt ở con. Con nhận ra và rất quý trọng cũng như quan tâm đến sư huynh khi đau ốm... Nhưng con lại bị một số người ở cùng nói là chúng con bị ái nhiễm. Ban đầu con cũng buồn, nhưng bây giờ con suy nghĩ gặp được một người bạn tốt để hỗ trợ cho mình trên lộ trình tu tập giải thoát là rất cần, không phải chỉ ở kiếp này mà còn cả những kiếp mai sau nên con bỏ qua những thái độ dèm pha của người khác, vẫn cư xử vui vẻ và trân trọng tình bạn của mình.
Dạ, con kính bạch Thầy chỉ cho con biết con suy nghĩ và hành xử như vậy có đúng không hay là con đang vô tình gieo nhân ái nhiễm gây luỵ cho kiếp sau mà còn không biết ạ? Và cũng xin bạch Thầy là con chỉ quý mến tâm tánh của sư huynh chứ không có mến vì sắc thân đẹp, xấu... như vậy tình bạn của chúng con có được gọi là trong sáng không ạ? Con xin Thầy chỉ dạy giúp con, con rất cảm ơn Thầy. Con kính chúc Thầy luôn mạnh khỏe ạ.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 27-09-2018

Câu hỏi:

Thưa thầy, con có một câu hỏi muốn hỏi thầy về Giới. Nếu một đôi nam nữ yêu nhau mà quan hệ trước hôn nhân (quan hệ an toàn) thì là phạm giới đúng không ạ? Vì có quan điểm theo phương Tây thì đó chỉ là nhu cầu của con người như ăn cơm uống nước, khi tu tập thì mới có bản lĩnh để chế ngự chuyện đó. Người quy y rồi không tu tập miên mật mà phạm chuyện này thì phạm giới rất nặng đúng không thầy?

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-09-2018

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, xin Thầy chỉ giúp cho con hiểu, bây giờ con nên làm thế nào với cuộc sống của con bây giờ ạ,.
Con năm nay đã 36 tuổi chồng của con thì 35 tuổi, anh ấy là người Nhật, chúng con cưới nhau gần được 07 tháng. Anh làm việc ở Đà Nẵng còn con thì lo công việc kinh doanh của Ba Mẹ con ở trong Tiền Giang cho nên cách vài tuần thì còn bay ra thăm anh vào cuối tuần, tùy nhiên cứ mỗi lần chúng con gặp nhau thì lần nào anh cũng đánh chửi con vì những lý do không đâu. Anh coi thường người Việt và văn hóa Việt và muốn con phải phục tùng người chồng y như là nếu anh nói đó là con Gà mặc dù đó là con Vịt thì con cũng không có quyền cải lại (tính khí này trước khi cưới anh không thể hiện ra), anh xem thường gia đình con vì cho rằng gia đình con đang lợi dụng sức lao động của con trong khi theo ảnh nói thì còn phải dùng sức lao động đó để làm việc có ích cho nhà chồng. Gia đình con cũng khá giả, con chưa bao giờ xài tiền của chồng cũng không cần biết lương của anh bao nhiêu, khi còn ra thăm anh mọi chi phí con tự trả ngay cả phòng khách sạn cũng chia phân nửa (sính lễ trong ngày cưới, con cũng tự chuẩn bị hết vì khác biệt văn hóa nên con có giải thích anh cũng không hiểu).
Anh không biết tiếng Việt nhưng lại bắt con phải học tiếng Nhật và tiếng Anh thật tốt trong khi tiếng Anh của anh không tốt nhưng anh lại chê là tiếng Anh của con tệ. Khi quyết định cưới anh vì lý do con thấy thương Cha Mẹ anh vì họ đối xử với con rất chú đáo và tình cảm khi con mấy lần sang Nhật công tác và thời điểm đó con cũng đang giận Cha của con nên muốn lấy chồng cho xong.
Hiện tại anh đã hết công việc ở Vietnam nên đã trở về Nhật có lẽ là nữa năm sau sẽ quay lại, bản thân con không muốn về Nhật vì con thương Cha Mẹ con, trước khi cưới con có thỏa thuận với anh là khi nào Cha Mẹ con qua đời thì con sẽ theo anh sống.
Con nghe bài Sống tùy duyên thuận pháp của Thầy nên con đã cố gắng nhịn nhục anh, mỗi khi anh đánh chửi con đều nhận lỗi về mình vì không muốn bị đánh nhiều hơn. Cũng nhiều lần con đòi ly dị nhưng anh không đồng ý, mặc dù anh biết chúng con không phù hợp về văn hóa, về đời sống vợ chồng.
Anh là con trai một nhưng với tình trạng này con không dám sinh con vì sợ sẽ thêm sợi dây ràng buộc, con xác định con không có tình yêu với anh mà chỉ có lòng thương hại đối với anh mà thôi. Bây giờ con thực sự không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ con phải chịu cái pháp này đến khi nào đây, con xin Thầy cho con một lời khuyên, con cảm ơn Thầy ạ!

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 23-09-2018

Câu hỏi:

Dạ con xin cảm ơn cảm thầy vì câu trả lời hôm qua ạ!
Thật sự con thấy cuộc đời này ảo lâu lắm rồi. Toàn là những vai diễn để thỏa mãn cái tôi của mình.
Nhiều lúc con thấy mình không hợp với cuộc sống này. Tuy cũng có lúc con thấy nó giúp cho con nhận ra chính mình rất nhiều.
Mối quan hệ ràng buộc và làm con khổ nhất là gia đình con. Con và ba mẹ con không truyền thông được với nhau vì cái thấy và nhận thức rất khác nhau và hay bất đồng quan điểm. Hồi nhỏ con rất ghét ba con tại sao lại như vậy. Nhưng đến khi còn vào đại học con đã biết tình thương ba con lớn đến nhường nào nhưng tại thể hiện ra không đúng cách làm con bị áp lực mà thôi. Con đã nhận ra được nên chỉ âm thầm thay đổi nhận thức hành vi của con đối với ba mẹ con mà thôi chứ con không nói gì cả.
Ba mẹ con tin lời người ngoài hơn tin con. Con đi học ở xa nên ba rất lo lắng. Ba hay đi coi thầy đồng để coi con hiện giờ như thế nào. Rồi lại sinh ra lo lắng mất ngủ. Ba điện vào và dặn dò con rất nhiều thứ. Bây giờ thầy đồng nói con có người nào đó theo nên ba má con gọi vô nói cẩn thận này nọ miết.
Ba lo lắng hay bực mình gì về con cũng xả hết cho má con. Mà má con lại không hiểu được nữa lại khổ rất nhiều. Con lại không muốn ba má con suy nghĩ nhiều nên lại nén lại tất cả áp lực lại. Và con biết bây giờ là lúc con phải buông mọi thứ ra mới thực sự trọn vẹn với mình được.
Từ nhỏ giờ con luôn mong muốn ai đó giải thích cho con bản chất của cuộc đời là gì? Nhưng con hỏi ai cũng la con cả. Con không hiểu sao mọi người lại suy nghĩ thiển cận như vậy? có hành động như vậy? Con đã tự đi tìm chính mình và đã vấp ngã rất nhiều. Và con đã được cuộc đời dạy cho bài học khá lớn, may thay đến tận cùng nổi bế tắc đó con đã thức tỉnh và thông suốt được. Nhưng vẫn còn phần nào đó e dè với cuộc sống vì suy nghĩ con khác với mọi người nhiều quá.
Ba con thì nói mày làm gì thì làm chứ tao chết sớm đó nha. Vì 2 đứa con mà em con thì không nên sự nghiệp rồi. Bao nhiêu hi vọng gia đình nội ngoại đổ dồn vào con. Có lúc con đã rất áp lực muốn từ bỏ tất cả rồi. Con đã từng hành hạ bản thân mình đến cùng cực. Nhưng rồi mọi thứ là bài học quý giá đối với bản thân con.
Mỗi thứ đến đi con đã chấp nhận được. Nhưng ba mẹ hay em con buồn là lòng con như thắt lại vậy Thầy. Ba con lo lắng là đi tìm thầy đồng về nói tốt thì không sao, chứ mà có chuyện gì là về ổng lo với nói miết à.
Con áp lực cũng vì gia đình vì cái tôi ba con quá lớn nên thành ra con cũng bị ảnh hưởng không ít.
Con phải như thế nào để ba tin tưởng con mà không tin vào bên ngoài hả Thầy?


Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 11-09-2018

Câu hỏi:

Dạ con kính chào Thầy ạ!
Con vừa mới nghe Thầy chia sẻ trong buổi trà đạo có câu hỏi liên quan đến vấn đề thiên vị. Con thấy mình cũng đang gặp phải vấn đề này trong mối tương giao quan hệ xã hội. Nhiều lần con thắc mắc rằng sao mọi người lại không chơi, không nói chuyện hay ngại tiếp xúc với con. Sau này con hiểu được rằng do năng lượng của con không tốt (con bị bệnh nên rất sợ khi người khác hỏi về mình) nên con cũng biểu hiện điều đó ra bên ngoài như hình thành cho mình cái vỏ bọc ấy thầy. Còn 1 cái gì đó vướng mắc trong lòng mà con chưa thể nào thoát ra được để sống cởi mở hòa đồng với mọi người. Tính con không trách người khác mà chỉ quay lại nhìn lỗi bản thân tại sao lại như vậy. Lúc trước con nhìn theo kiểu tự ti hạ thấp mình. Từ ngày con nhận ra được vấn đề thì con nhìn khách quan hơn xíu. Nhưng dần dần con thấy rằng mình đã đánh mất đi chính mình mà đem sự hài lòng cho người khác (giai đoạn này con rất là khổ), khi con tỉnh ra được rồi thì con sống tự nhiên, tìm lại nhìn nhận lại gốc chân thật của mình là gì. Nhưng khi con làm như vậy thì mọi người bảo con thay đổi. Và con dần rất ít bạn. Các mối quan hệ của con cũng rất nhạt. Đối với con, ai cần gì con sẽ giúp hết mình. Nhưng giúp rồi lại ít khi nói ra lắm. Con nói chuyện không hay, nói ra sự thật thì mọi người lại không thích, bạn bè con thì hay nói đùa này kia nhưng con lại không nói được kiểu ấy nên con hay im lặng và cười thôi à.
Hiện giờ con đang rất phân vân trong việc ứng xử với tương giao và mối quan hệ. Con biết là tùy duyên thuận Pháp nhưng mà với người đang bị vướng mắc trong lòng thì sao ạ? Con hiện giờ thì đang nhìn thấy bên ngoài để tiếp tục học bài học của mình và quay lại bên trong soi sáng tâm mình. Trong quá trình giải phẫu để thấy ra như vậy cũng sẽ có nhiều gai góc hiện ra bên ngoài. Đây có phải là 1 lý do không thầy?
Với lại từ nhỏ con đã thích sự tự do trong tâm. Nhưng con thấy mọi người thích kiểu ràng buộc ấy ạ. Nên con mà nói chuyện nhiều con cũng sợ họ nảy sinh tình cảm với mình. Lại khổ họ nữa. Đây cũng là suy nghĩ của con khiến con ngại tiếp xúc với những bạn nam.
Xin thầy chỉ dạy giúp con với ạ.
Con cảm ơn thầy và con kính chúc thầy sức khỏe ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 11-09-2018

Câu hỏi:

Kính bạch Thầy, con có thói quen và sở thích chơi thể thao môn quần vợt. Vậy nó có ảnh hưởng gì trong việc tu thiền tứ niệm xứ không ạ? (vì khi chơi con gần như bị tập trung hoàn toàn vào quả bóng và trận đấu)
Con cảm ơn Thầy!
Kính chúc Thầy luôn khỏe mạnh để hoằng truyền Pháp phật đến muôn nơi.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 08-09-2018

Câu hỏi:

Dạ kính bạch Thầy
Con vừa tốt nghiệp đại học một thời gian. Bây giờ, con đang suy tính xem chọn chuyên ngành gì phù hợp để công tác. Dạ con chiêm nghiệm và nhận thấy là bản thân mình khá đa năng làm gì cũng thấy hay thấy thích, nhưng đi sâu vào một chuyên ngành gì đó lại thấy mặt không tốt khó khăn, mất cân xứng của nó - mình cứ nói nôm na là bệnh nghề nghiệp, làm một thời gian thì thấy chuyên ngành này nó được cái này, mất cái kia, chuyên ngành kia hay hơn muốn qua chuyên ngành đó. Dạ thưa Thầy, xin thầy chia sẻ cho con kết hợp thế nào giữa chuyên ngành và đa ngành, liên ngành không? Thế nào là phát triển cân đối?
Bây giờ con có nghe nói ngày xưa học là học chuyên ngành, bây giờ muốn phát triển phải liên kết các ngành lại với nhau.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 27-08-2018

Câu hỏi:

Kính thưa thầy. Con đã xa nhà học tập và làm việc được hơn 6 năm nay. Gần đây con mới phát hiện là con luôn có 1 nỗi niềm canh cánh trong lòng rằng con không thành đạt đủ nhanh để cha mẹ nở mày nở mặt và có thể phụ giúp kinh tế gia đình. Con thấy cha mẹ dành dụm, hi sinh cho con ăn học rất nhiều nên con lúc nào cũng cố gắng, nỗ lực nhưng vẫn chưa đạt được điều mình mong muốn. Càng ngày con lại càng thấy có lỗi và càng thêm u sầu. Con biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiện tại nhưng con vẫn chưa vượt qua được cảm giác có lỗi này. Mong thầy khai sáng giúp con. Con xin cảm ơn thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »