Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 25-05-2020
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ thầy.
Bạch thầy. Con thật sự không biết tìm ai vào lúc này ngoài thầy cả. Con thật xin lỗi và cũng thật xấu hổ nhưng xin thầy hãy khai thị cho con.
Bạch thầy. Con là một người đã xuất gia. Trước đây ngoài đời con là cô gái mơ mộng trong chuyện tình yêu, nhưng đường tình duyên trái ngang nên con chán đời lên chùa. Có thầy nói con khổ về đường tình duyên lắm nên đi tu thì tốt hơn. Con cũng chán đời quá nên cũng đi tu luôn. Con đã đi tu được 3 năm rưỡi, con cũng khá nghiêm túc trong việc tu hành, nhưng đến khi con đi học trên trường Phật học, mặc dù đã được cảnh báo là đi học rất dễ sa ngã. Sư phụ con khuyên con từ khi mới xuất gia phải trì chú Lăng Nghiêm để tiêu nghiệp ái dục, con cũng nghe theo. Lên trường con cũng trì và chăm chỉ tụng kinh Pháp Hoa nữa. Nhưng mà vẫn không tránh khỏi nghiệp duyên.
Con quen thầy cùng lớp và lớp con cũng hay tổ chức uống trà ngồi nói chuyện đạo chuyện chùa thôi. Có một thầy cũng hay giúp con tìm tài liệu làm bài tập, rồi giới thiệu pháp tu. Không ngờ nói chuyện một thời gian ngắn con và thầy ấy lại nảy sinh tình cảm. Đến khi con cảm thấy có lỗi với sư phụ và cha mẹ tin tưởng con thì con quyết tâm nghỉ học. Con nói để con tu và người ấy chấp nhận.
Mấy tháng không liên lạc, thi thoảng có gọi mà con không bắt máy. Một ngày thầy ấy nhắn tin cho con là không muốn sống nữa, không còn tin vào sự giác ngộ giải thoát tu hành gì nữa và muốn kết thúc sự chịu đựng bấy lâu nay. Con có khuyên ngăn mà người ấy nói cố chấp nhận để con đi theo con đường của con đã chọn nhưng mấy tháng không ăn không ngủ và suy nghĩ quá nhiều dày vò, tiếc nuối, không thể chịu được nữa. Nên muốn kết thúc. Con rất đau lòng và đã nói con sẽ về lấy người ấy nhưng với điều kiện phải đi làm kiếm tiền lo được cuộc sống ổn định và nuôi được con thì con mới về. Lúc đầu con nói vậy chỉ với mục đích cho người đó về đời sống cuộc sống bình thường làm ăn và có thể có nhiều cơ hội cho việc làm lại cuộc đời hơn là bộ dạng như bây giờ. Lúc đó con bỏ thì tình thế cũng có lẽ không đến nỗi tệ.
Nhưng mà thời gian qua đi con lại thấy xiêu lòng với những viễn cảnh người đó xây dựng cho con về cuộc sống gia đình. Khiến những mơ mộng tuổi trẻ trong con lại khơi dậy. Và có lúc con còn khởi tâm muốn về thật.
Và tự nhiên gần đây con nghĩ, nếu như định mệnh hay tử vi nói một người khổ về đường tình duyên thì có lẽ đó chính là bài học định mệnh mà kiếp này người đó phải trải nghiệm, phải học để thấy ra sự thật bản chất cuộc đời trong sự hạnh phúc và sự đau khổ đó. Còn cái kiến thức con học qua nghe giảng đọc sách nó cũng chỉ là tưởng tri. Nếu đọc sách nghe pháp mà có thể ngộ ra được ngay, từ bỏ được ngay thì tức là người đó đã học đủ rồi và không còn dính mắc nữa. Còn người dù đã trải qua ít nhiều, đã đọc đã nghe dạy mà vẫn còn ảo tưởng vẫn còn mong muốn bám víu lấy, thì vẫn phải học tiếp còn đau khổ tiếp để trải nghiệm bài học đó. Con thấy mình còn ảo tưởng và dính mắc quá. Dù con có dùng kiến thức Phật học để dẹp cái suy nghĩ đó đi nhưng khi ngồi lại con cũng vẫn thấy tâm con dao động và hướng về đời. Con đã thử làm theo cách thầy nói trong bài giảng, làm hai cái thăm 1 về hoặc 2 tu mà khi bốc phải cái tu tiếp thì tâm con thấy rõ sự nuối tiếc.
Xin thầy cho con lời dạy bảo, xin cho con lời khai thị để con thấy ra vấn đề và thái độ đúng đối với vấn đề này ạ.
Con thành kính tri ân thầy.
Ngày gửi: 17-05-2020
Câu hỏi:
Con thưa Sư, tình yêu làm con đau khổ quá, đau khổ gần như chết vậy ạ. Với những gì Sư đã tu tập được, Sư có thể cho con lời khuyên được không. Con cảm ơn Sư
Ngày gửi: 14-03-2020
Câu hỏi:
Dạ Thưa sư, mong sư giúp con! Tình trạng hiện tại của con bị một vết thương mới vừa sảy ra, người con yêu thương, hi sinh suốt 5 năm ra đi vui bên một người khác, gọi điện nhắn tin trước mặt con mà họ vẫn nói thương con... Giờ con bị suy sụp hoàn toàn, con bị đau khổ, chiếm giữ hết con người con, con không ăn được dù con ý thức mình phải trở về làm chủ mình nhưng cơ thể con ko thể ăn, tay chân con bị run lên, trái tim và ngực con rất đau, hơi thở rất mệt có khi con ngưng thở... Con rất cố gắng nhưng con không thể làm gì với đau khổ và tình trạng hiện tại của bản thân. Con sợ nơi đông người, nhưng khi một mình con cũng sợ, con bị hoang mang vô định,... sợ hãi... con ko biết con đang làm gì với cuộc đời con... con muốn trở lại cảm nhận cuộc sống thực tại... nhưng cảm xúc nỗi đau cứ khống chế con... con rất mệt, kiệt quệ và sợ hãi... xin Sư giúp con thoát ra khỏi tình trạng này và cho con biết con phải làm gì bây giờ ạ! Xin giúp con... con ko biết phải thoát ra từ đâu con rất đau khổ mà ko tìm lại được mình, xin giúp con! Cứu cuộc đời con với ạ Sư ơi!
Ngày gửi: 12-03-2020
Câu hỏi:
Thưa Thầy, làm sao con có thể quên được quá khứ làm con tổn thương. Giờ đây sống chung với người đó nhưng con không thể quên được việc người đó bỏ rơi con trước đây. Giờ đây nó như là 1 khoảng cách làm con không dám gần người ấy, con sợ người đó không trung thực, con sợ mình sẽ bị tổn thương nữa. Con sợ con của con không được sống cùng ba mẹ. Con cám ơn Thầy.
Ngày gửi: 03-03-2020
Câu hỏi:
Thầy ạ,
Con chỉ muốn được chia sẻ với thầy một chút về sự trưởng thành, sự thấy ra của mình được không thầy?
Vợ chồng con sống với nhau hơn mười năm, số lần cãi nhau to tiếng chắc 1-2 lần, cả hai đều lo vun vén cho gia đình, con cái. Nghe con kể vậy, mà sự thực đúng là vậy, hẳn thầy sẽ như tất cả mọi người thấy con đang rất hạnh phúc, nhà cửa, con cái, công việc... chẳng có gì để mong cầu thêm. Nhưng hôm nay chúng con ngồi nói chuyện rất nhẹ nhàng với nhau để đi đến quyết định ly hôn. Quả thực với con đó là một sự thấy ra thật nhẹ nhõm, suốt bao năm con cứ gồng mình lên để tỏ ra hạnh phúc mà trong lòng luôn cô đơn trống trải đến cùng cực, con và chồng không có chuyện gì để cãi nhau, càng không có chuyện gì để nói chuyện với nhau, chỉ bắt đầu câu chuyện được hai câu thì sẽ hết và dừng, mỗi người có một thế giới nội tâm quá khác nhau, càng cố gắng gắn kết càng trở nên xa lạ, vậy mà bọn con cứ mãi ở vậy, tôn trọng và tử tế với nhau để cùng nuôi con.
Con đã vượt qua được nhiều nỗi sợ, mà nỗi sợ làm người không tử tế có lẽ là nỗi sợ lớn nhất để đưa ra câu chuyện ly hôn này. Thật may mắn là đó cũng là mong muốn của chồng con nhưng anh ấy có lẽ còn sợ hơn cả con với cái ám ảnh không tử tế nên chắc sẽ sống cả đời vậy nếu không phải là con chủ động đưa ra.
Giờ thì con thật nhẹ nhõm với quyết định của mình và thấy ra mọi khổ tưởng trước kia của mình, cũng thấy ra cái sự thực đang là để không bám chấp vào những kì vọng thay đổi thực tại làm khổ mình khổ người.
Ngày gửi: 18-02-2020
Câu hỏi:
Dạ, thưa Thầy! "Con vẫn mong chờ một tình yêu giới tính không khổ, đúng không?" - lời Thầy dạy con đọc mà thấm thía, vì đó chính là "căn bệnh" của chúng con. Dù đã bị tình yêu làm cho bầm dập nhưng vì vô minh nên dù 99% đau khổ và thất vọng, chúng con cứ cố bấu víu vào cái 1% hy vọng mịt mờ nhỏ nhoi kia để rồi tự huyễn hoặc mình. Con thành kính cám ơn Thầy đã chỉ dạy ạ.
Ngày gửi: 16-02-2020
Câu hỏi:
Thưa thầy,
Con không còn ảo tưởng về tình yêu sẽ đem đến cho mình một hạnh phúc tuyệt đối hay dài lâu, con đã nếm trải mọi đau khổ, vui buồn trong tình yêu. Vậy mà tại sao con vẫn cứ không buông bỏ được việc dấn thân vào yêu, cụ thể con đang nói đến những rung động của tình yêu nam nữ. Thậm chí con quan sát mình con còn thấy mình muốn nắm giữ cả những đau khổ vì yêu hơn là trạng thái không yêu, có điều gì đó thật kì lạ nơi tâm con mà con không hiểu nổi. Tại sao biết khổ mà không muốn thoát, tại sao thấy khổ mà không thấy đau?
Vậy con cần phải trải nghiệm đau khổ hơn nữa, đau khổ đến tột cùng mới có thể buông bỏ được tình yêu này phải không thầy? Hay có những người sinh ra là nòi tình, chọn con đường này để đi hết kiếp nhân sinh?
Con đang bối rối giữa việc tu tập và yêu, con xin lỗi thầy nếu con viết rối và không ích lợi cho ai khác.
Ngày gửi: 06-02-2020
Câu hỏi:
Con xin thành kính đảnh lễ Thầy!
Có cách nào để thoát ra khỏi tình yêu của một người mà không làm người người đó đau khổ và cũng không tạo nên nghiệp xấu cho cả hai bên không thưa Thầy? Bài học về tình yêu này khó quá, con học mãi mà vẫn chưa xong Thầy ơi!
Ngày gửi: 03-02-2020
Câu hỏi:
Con cám ơn Thầy đã trả lời cho câu hỏi của con, con sẽ cố gắng đối diện với bài toán cuộc đời này dù ra sao. Con xin Thầy vui lòng giảng giải giúp con một ý từ Thầy mà con chưa hiểu: "Bài toán phải được giải theo đúng hướng của nó, không phải như ý con muốn".
Con xin cám ơn Thầy!
Ngày gửi: 02-02-2020
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy con có một câu hỏi ạ ?
Dạ cho con hỏi muốn thoát khỏi một đối tượng bị dính mắc thì không thể ở một mình được mà phải giáp mặt với đối tượng (nên Thầy thường nói muốn giác ngộ thì phải trong đời sống hằng ngày chứ không phải ngồi yên một chỗ như tu thiền định). Và khi sự dính mắc xuất hiện trong tâm chỉ cần thấy thôi thì dần sẽ hết.
Con không hiểu sao đối tượng mà con dính mắc (đối tượng tình cảm) làm con rất đau khổ mỗi khi đối tượng xuất hiện chủ yếu qua hình ảnh (facebook, vì con không được đáp lại tình cảm) thì con rất đau nhói lồng ngực. Cứ mỗi lần như vậy con cứ cam chịu chấp nhận lắng nghe nhưng cơn nhói đau ở ngực thì ít mà sự khổ tâm thì nhiều cứ âm ỉ dai dẳng đến khi con mệt buông xuôi hoặc không chú ý thì nó mất mà con không hay biết, con không soi sáng được giai đoạn nó mất hay diệt đi nên có phải vì vậy nó cứ đến dai dẳng giằng xé con để con thấy được toàn bộ sự sanh diệt của nó.
Nhưng con đã bị dính mắc bởi đối tượng này hơn một năm rồi mặc dù có sự thấy ra, con biết nó chỉ là ảo tưởng của riêng bản thân con chứ đối tượng đó không hề hay biết nhưng thời gian quá lâu để thấy ra mà mỗi lần thấy hình ảnh thì sự đau buốt lồng ngực nhói tim vẫn y như cũ không khác gì. Con nghĩ có lẽ mình nên buông xuôi không nên soi sáng tiếp, cảm giác rất vô vọng thưa Thầy. Con hiện nay đang như vậy nên không ổn định, câu chữ có thể hơi loạn mong Thầy tha lỗi cho con.
Con xin cảm ơn Thầy !