loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 57 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'hiếu thảo'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 25-02-2017

Câu hỏi:

Con chào Thầy.
Thưa Thầy, con nghe rất nhiều bài giảng của thầy, con cứ tưởng mình đã sống an nhiên tự tại được rồi nhưng không thầy ạ. Con đang chăm mẹ già bị lẫn. Mỗi khi bà làm chuyện của người mất trí là con lại bực tức la ó lớn tiếng. Con biết con đang sân, con đã sai nhưng vẫn không thể nào kiềm chế nổi. Con rất sợ thời gian sắp tới không biết phải làm sao để con vượt qua vướng mắc này. Con rất mong Thầy cho con lời khuyên. Con cảm ơn thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 08-01-2017

Câu hỏi:

Con chào Thầy,
Con lúc nào cũng cảm thấy cô đơn và hay bị rơi vào suy nghĩ tiêu cực. Từ nhỏ con hay bị bệnh, gia đình đơn chiếc, không có anh chị em.
Ra đời con hay bị đàn ông dụ dỗ, lợi dụng con mặc dù có những lúc con sáng suốt nhận ra thì đã trễ, con không biết cách để thoát ra mối quan hệ đó.
Con muốn làm đứa con có hiếu vì mẹ con rất thương con, tuy nhiên khi gần gũi bà con lại hay nóng nảy, la hét bà vì không có sự tương giao.
Bài pháp của Thầy con nghe đều hiểu nhưng thực hành không được. Con trở về với cuộc sống là quên hết bài học. Nếu con bỏ gia đình đi tu thì có được không Thầy? Tại con nghe là bỏ cha mẹ già đi tu là bất hiếu?

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 06-01-2017

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy, lần đầu tiên con mạnh dạn hỏi Thầy và đã được Thầy quan tâm trả lời. Hôm đó con xúc động quá không nhớ cảm ơn Thầy nữa. Con như con chim non mới lọt lòng Mẹ còn nhiều bỡ ngỡ, con đọc những câu hỏi và câu trả lời của Thầy mà cũng còn nhiều từ ngữ con chưa hiểu. Nay trở lại vấn đề của con, con muốn hỏi Thầy là con muốn Niệm Phật để hồi hướng cho Mẹ con (Mẹ con đã mất được 3 năm), tâm nguyện của con là tu tập hồi hướng cho Mẹ được vãng sanh về Tây phương cực lạc trước còn con sẽ tu cho mình sau vì mình còn nhiều thời gian. Vậy con mong Thầy chỉ cho con khi niệm Phật và làm phước báu hồi hướng cho mẹ thì phải nói thế nào và tâm phải nghĩ thế nào để Mẹ con được vãng sanh về thế giới của Đức Phật A Di Đà an vui ạ? Mong Thầy chỉ dạy cho con, con cảm ơn Thầy nhiều. Kính Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 30-10-2016

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy,
Con xin phép được hỏi về vấn đề thế tục. Con thật khổ tâm hết sức Thầy ơi. Con có một người cha tâm địa quá xấu xa. Mỗi khi ông ấy nóng giận lên thường nói với con câu nghe rất đau đớn "ta giết mi ta đi tù", rồi ông ấy còn bất hiếu với cha mẹ, bà nội của mình. Lúc bà nội của ông ấy còn sống (tức là bà cố của con) dù bà cố rất yêu thương ba con nhưng ổng cứ nguyền rủa "bà chết cho khuất mắt tôi", đến bây giờ lại đến lượt cha của ổng, ông cũng thường nguyền rủa như vậy mỗi khi nổi sân, và thường nói những lời thậm tệ về cha của mình. Bây giờ con chẳng biết đối xử làm sao với một người cha như vậy Thầy ơi! Mặc dù ổng vẫn thương con. Con cảm thấy mệt mỏi quá, làm sao con có thể thương ổng được đây Thầy?

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-08-2016

Câu hỏi:

Con thành tâm đảnh lễ Thầy ạ!
Lễ Vu Lan đến, là Phật tử và là những người con, người cháu, con nên niệm kinh gì và niệm như thế nào là đúng theo chánh Pháp Thế Tôn ạ. Con xin được cảm tạ ân đức Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 07-08-2016

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy!
Tại sao con lại không có tình cảm yêu thương ba mình trong khi đó con biết ba thương con, nhưng con cảm giác tình thương ấy rất hạn chế. Giữa ba và mẹ con thì khác xa một trời một vực. Ba con không biết đối nhân xử thế (nhiều khi đi mua đồ với ba con rất ngượng bởi tính cách khó khăn và làm mất lòng người khác), thiếu tâm lý, đối xử không tốt với ông bà nội. Còn mẹ con thì rất hiền dịu, sáng suốt, yêu thương con cái hết mực, mẹ con là tấm gương sáng nhất đời con.
Con phải làm gì đây Thầy? Không lẽ con khuyên ông, nhưng mà con thấy khó quá, đáng lẽ ông là ba thì phải dạy lẽ phải nhưng ông thường nói nhiều điều nghịch. Và khi ông dạy lẽ phải thì bản thân ông lại không làm!
Giờ con chẳng biết làm sao, con thấy chán ngán thiệt Thầy ơi!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-10-2015

Câu hỏi:

Con kính chào Thầy! <p>
Lời đầu tiên cho con kính thầy sức khỏe ạ. Thầy ơi, con là 1 đứa con theo định nghĩa là bất hiếu. Từ nhỏ con đã ghét mẹ con vì bà luôn dành tình cảm nhiều hơn cho em trai con, bà luôn bắt buộc con làm mọi thứ theo ý bà. Theo ký ức của con từ nhỏ con đã ghét mẹ và mỗi lần mẹ đánh con, con luôn rủa mẹ chết đi. <p>
Mẹ con cực khổ nuôi nấng con nhưng nuôi theo 1 kiểu áp đặt và không cho con quyền tự do nào cả. Lúc đi học đại học xa nhà con sống tự do hơn nhiều, con có thể làm mọi thứ theo ý của mình. <p>
Con vẫn yêu mẹ con, mỗi lần nghĩ tới mẹ, con lại khóc vì con biết mẹ là bà mẹ tuyệt vời hy sinh vì con cái. Điều con không thể chịu đựng mẹ con là suy nghĩ áp đặt của mẹ, mẹ cho rằng mẹ luôn luôn đúng. <p>

Giờ đây con cũng đã là mẹ, con hiểu được nỗi đau khi sinh và nuôi con. Nhưng không hiểu sao mỗi khi mẹ áp đặt con, con lại nguyền rủa mẹ con. Tội lỗi con đầy mình đúng không thầy? Con biết rằng ác ý trong tâm chưa nói ra cũng đã là nghiệp. Con không hiểu vì sao đối với mẹ con vừa yêu vừa ghét. Nhiều khi con nghĩ kiếp này con chấp nhận chết sớm hơn để bù lại tuổi thọ hay sức khỏe cho mẹ con, giống như trả nợ vậy. <p>

Con đã từng chấp nê, để ý và ghét những ai làm con không hài lòng hay làm hại con. Nhưng giờ đây con không ghét những người đó nữa. Vì sao người ngoài con còn không ghét vậy mà con lại ghét người sinh ra chính con?
Con vừa yêu vừa ghét bà. Tính khí mẹ con thì cố chấp, giữa quyền lợi của con và em trai bà luôn chọn em trai con. Bây giờ con có con rồi mà con còn không có quyền với con của con. <p>

Con thấy những lúc con sống xa mẹ con yêu mẹ và mong mẹ khỏe mạnh. Nhưng lúc sống gần thì có vấn đề nặng.
Con không biết phải làm sao nữa. Con nghĩ con như vậy thì nghiệp con sẽ còn nhiều nhiều nữa nhưng con không sao dừng lại. Nhiều khi con nghĩ quẩn, chết cho rồi, trả mẹ lại mạng sống này cho rồi!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 21-10-2015

Câu hỏi:

Con kính đảnh lễ Thầy. Con hoan hỷ khi vừa đọc xong câu trả lời của Thầy cho một bạn Đạo: <p>
Khi phụng sự: hết lòng <p>
Khi vô sự: tâm không <p>
Vừa làm tròn hiếu đạo<p>
Vừa sống thiền thong dong.<p>

Hoàn cảnh của người ấy cũng hơi giống con. Nhưng thay vì chăm sóc ba mẹ con lại đang chăm sóc cho ông chồng: Con cũng ứng dụng được điều này. Người bạn thì trả hiếu còn con thì chỉ học Pháp thôi. <p>
Con xin cảm ơn Thầy và kính chúc sức khỏe đến Thầy. Kính Thầy.
Con TN

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 13-10-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy hoan hỉ cho con được hỏi 1 câu là, giờ đây cha mẹ con đều bệnh cả, bổn phận con là lo trọn vẹn cho cha mẹ (con không dám nói trọn vẹn 100%), tùy vào khả năng của con. Sau khi lo cho cha mẹ xong thì con buông xả hoàn toàn không để tâm con phải bị dính mắc vào đối tượng bên ngoài (có nghĩa là con không thấy buồn phiền về cái đau của cha mẹ), vì con thấy cái đau đớn đó là sự thật mà ai cũng phải trải qua. Con thấy cha mẹ luôn luôn than phiền về cái đau của mình, nghe thì con vẫn nghe nhưng không để tâm nhiều về những lời ấy, như vậy là con có đúng không thưa Thầy? Vì con nghĩ nếu con xen vô thì tâm con trở nên phiền não và dính mắc trong hiện tại của đối tượng bên ngoài, con nói như thế không có nghĩa là con vô cảm. Những gì cha mẹ không tự làm được thì con cố gắng giúp đỡ như vệ sinh, chở đi bác sĩ, thoa dầu, dọn cơm nước..., con luôn làm với tâm đầy hoan hỉ gọi là 1 phần nhỏ đền đáp công ơn cha mẹ. Nhưng vì con chưa phân biệt được tỏ tường trong việc để tâm mình bị dính mắc vào đối tượng bên ngoài. Qua trải nghiệm con thấy tâm bị dính mắc vào quá khứ, hiện tại, tương lai và đối tượng bên ngoài thì trở nên bất an và rất khổ. Nhiều khi con muốn dùng 3 từ "không quan tâm" nhưng con sợ không đúng, vì con vẫn lo cho cha mẹ hết lòng. Nhưng lo xong con trở về tánh không để cho thân tâm được nghĩ ngơi vô sự. Con không biết làm vậy có đúng không, xin Thầy soi sáng dùm con vì con sợ mình vô tình sơ ý 1 chút sẽ rơi vào tội bất hiếu. Con nghĩ nếu mình cứ ngồi phiền muộn về căn bệnh của cha mẹ thì cũng không giải quyết được gì. Đôi lúc con cũng bị trách oan nhưng con chỉ nghĩ vì căn bệnh hoành hành mà cha mẹ khó kìm nổi tâm sân nên con cũng nín thinh để cha mẹ xả hết cho nhẹ nhõm. Con xin cám ơn Thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-10-2015

Câu hỏi:

Thưa Thầy, lại thêm 1 cơ hội đến cho con nữa rồi! Con đang lo chăm sóc ba con dường như bị liệt không đi đứng được thì 2 ngày nay lại tới mẹ con cũng bị đau chân không tự đi được nên con phải kèm cho mẹ đi. Con nghĩ đây lại là cơ hội cho con được trọn vẹn phụng dưỡng mẹ, là cơ hội cho con đền đáp công mẹ đã sanh thành nuôi dưỡng con, con không thấy mình khổ mà con rất hoan hỉ đón nhận các pháp đến như 1 món quà dành cho con. <p>

Má con thì rất giỏi Thầy ơi! Tuy đau nhưng má con rất hoan hỉ và mỉm cười trên cái đau như nó là. Má con nói, đây là cơ hội để má con trải nghiệm cái sanh già bệnh chết. Nhờ má con hành thiền rất nhiều và con cũng thường nói cho má con nghe về những nguyên lý trải nghiệm trên con mà giờ đây má con đã dần dần hiểu được thế nào là thiền trong chính cuộc sống thực tại. Má con đã thay đổi rất nhiều, má con cũng hiểu ra sự vô thường khổ và vô ngã của ngũ uẩn này. <p>

Thấy má con như vậy con vui lắm Thầy ơi! Tuy đau nhưng gương mặt của má con rất sáng, luôn mở nụ cười trên môi. Có lần con hỏi, "má có sợ chết không" má con trả lời "chết thì chết có gì đâu mà phải sợ, ai cũng đi đến con đường này mà thôi". <p>

Ngược lại thì ba con không hề biết chút gì về những bài học từ bản thân của mình cả, ba thì rất sợ chết và những khi cái đau hoành hành thân xác, mỗi lần đau là tâm trở nên hốt hoảng kêu hết người này người kia để phụ giúp. Con không trách móc gì ba con cả ngược lại con thấy thương ba nhiều hơn, gần đất xa trời mà không hiểu 1 chút gì về chính mình cả. Mỗi lần con nói đạo cho ba nghe thì ba lại nói, "tao nghe mầy nói tao thấy nhức đầu và khó chịu thêm", từ đó con không nói nữa. Con thấy ba không có duyên với Phật pháp con cũng đành bó tay thưa Thầy. Giờ con cứ để tự nhiên, con hy vọng cái đau đớn này sẽ dần giúp ba con tự học được bài học vô thường, khổ, vô ngã mà tỉnh ngộ. <p>

Riêng con vẫn cố gắng tự tu trong đạo hiếu, vừa báo hiếu mà vừa tu cho chính mình. Con sẽ cố gắng làm hết sức mình cho cha mẹ trong khả năng của con là con vui rồi. Tiền bạc thì con không có, con chỉ có sức lực để phụng dưỡng cha mẹ mà thôi. Thầy ơi, con thật sự vô cùng biết ơn Thầy nhiều lắm! Nhờ có Thầy mà con có được ngày hôm nay. Nếu cách đây 1 năm con nghĩ con sẽ không làm được những chuyện như vậy đâu. Nhờ thấy ra được chính mình con đã thay đổi bản thân rất nhiều trong cuộc sống này. Con xin gửi đến Thầy lòng biết ơn sâu sắc của con.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »