loading
Hỏi Đáp Phật Pháp

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Thưa Thầy, cho con xin hỏi là trong bộ não của con hay có cái gì nó cứ nóng lên, con cảm thấy rất khó chịu, con đã đi khám vẫn không ai phát hiện hay gì ạ! Con nghĩ là oan gia trái chủ, nếu là oan gia trái chủ con xin thầy chỉ dạy con cách để hóa giải ạ, con không học hành hay chủ động được việc gì, con cảm thấy rất bất lực và buồn ạ, con xin thầy chỉ dạy cho con với ạ!
Con cảm ơn Thầy rất nhiều ạ!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Dạ con kính đảnh lễ Thầy!
Thầy cho con hỏi Giới Bất Tử có phải là Tánh Biết rỗng lặng trong sáng, hoàn toàn không còn dụng ý của Bản Ngã?
Con cảm ơn Thầy!
Con kính chúc Thầy nhiều sức khoẻ!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Thưa thầy! Con thực sự đã rất mệt mỏi thời gian dài vật lộn vì giáo lý và kinh điển, con dường như rơi vào trầm cảm nặng, mất ngủ, lo âu sợ hãi triền miên. Con đã rơi vào vòng xoáy của vô vàn tư tưởng cao siêu mà chẳng thể nào thoát ra được, con thực sự kiệt sức. Đến hôm nay khi nghe một vài lời giảng của thầy con mới vỡ ra vấn đề của chính mình, con buông ra tất cả những tư tưởng, những sự tranh đấu giằng xé nội tâm, thực sự nhìn lại bản thân mình, chợt con muốn nói lên một câu thơ, cũng có thể là trình pháp nhưng đúng hơn là một lời cảm tạ thâm ân của thầy, dù không có duyên gặp mặt:
"Ngay đây thấy pháp vốn như chân,
Chẳng vọng cầu chi hỏi xa gần
Cây bách trước sân - kìa có thấy?
Cứ mãi chạy theo một bóng mây..."
Dạ con kính chúc thầy luôn mạnh khỏe, con chào thầy.

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Dạ sáng nay con có hỏi. Câu hỏi:

Thưa Thầy con đã hiểu sai lời dạy của Thầy nay con mới nhận ra nhưng không biết có đúng không, bên trong con đang là tập khí lười biếng giải đãi buông lung, mà tập khí là do sự huân tập từ thói quen. Vậy mà con lại suy nghĩ mà mong đợi sẽ có một tâm sở siêng năng TỰ ĐỘNG XUẤT HIỆN mỗi khi con lười biếng giải đãi. Đáng nhẽ khi lười biếng con sẽ lắng nghe cảm nhận nó, khi nó buông lung thì đưa tâm trở về thực tại không để bị dẫn dắt, và việc gì đang cần làm thì làm một cách thận trọng. Thông qua đó để loại dần những tập khí lười biếng giãi đãi và thay thế vào đó là tâm sở siêng năng.
Con thấy ra điều này có sai gì không thưa Thầy. Mong Thầy chỉnh sửa giúp con. Con xin cám ơn Thầy

Trả lời:

Thấy như vậy cũng được, nhưng có vẻ như còn tính toán của ý thức chủ quan, chưa phải là trực nhận tự nhiên của tánh biết.

Dạ, cái thấy này còn tính toán của ý thức là như thế nào ạ? Và thế nào là trực nhận bằng tánh biết trong trường hợp của con? Mong Thầy chỉ dạy cho con ạ. Con cám ơn Thầy!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy,

Con viết thư này để cảm ơn Thầy về lời khai thị của Thầy dành cho con trong liên hệ mẹ con. Con đã thấy ra nhiều điều… Nếu như con ở trong hoàn cảnh của mẹ con thì chưa chắc con có thể làm tốt như mẹ con đã làm, và cũng chưa chắc là con không có những bóng tối phiền não như vậy,… Nên con hiểu ra mình chỉ cần tu tập và biết mình trước, đừng thọc gậy bánh xe Pháp nữa, khi đó mình cũng đang tu cho ba, cho mẹ mình rồi…Và sự thấu hiểu, cảm thông, thương yêu vô điều kiện... là những món quà tốt nhất con có thể dành cho mẹ con...

Nhân dịp Giáng sinh, nhìn mấy đứa nhỏ sung sướng nhận quà Noel, con nhớ lại ngày xưa con cũng được nhận món quà Noel bất ngờ, và thấy tri ân ba mẹ nên con làm bài thơ này:

... Ông già Noel

Khi xưa mình sung sướng
nhận món quà Noel
Từ ông già tốt bụng
vì mình đáng được khen...

Ngày nay mình lặng lẽ
nhớ kỷ niệm hôm qua...
Ông già Noel ấy
Là ba ta, mẹ ta...

Là tình thương đong đầy
Là tâm hồn trong sáng
Vẫn ở đó trong ta
Vầng ánh dương tỏ rạng...

Con viết chỉ để tỏ lòng tri ân Thầy, con không có câu hỏi ạ. Con thực tập còn kém cỏi nên đã làm phiền Thầy nhiều ạ.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Dạ thưa thầy, xin thầy chỉ cho con làm sao để khi nhìn cảnh mà ngôn ngữ trong đầu không nổi lên được không ạ, tại vì con thấy mỗi khi con nhìn cảnh thì trong đầu con nó vang lên những câu nói, những phán xét, làm cho con không thể thấy được cảnh như nó đang là, nên có nhiều trường hợp con ứng xử không được đúng. Con xin cảm ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Lời đầu tiên cho con chúc sức khỏe đến Thầy ạ!
Thầy cho con hỏi: Cuộc sống của con từ nhỏ đến giờ bệnh tật cứ đeo đẳng làm dở dang việc học hành nên con rất buồn. Và đến bây giờ con đã hơn 40 tuổi rồi vẫn đau bệnh, vẫn không có sức khoẻ để làm việc và vui sống. Nhiều lúc con rất bi quan, chán nản và buồn bã, cảm thấy mình rất vô dụng. Kính mong thầy cho con lời khuyên giúp con sống an lạc hơn. Con cám ơn thầy rất nhiều ạ!

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Kính bạch thầy! Con xin trình bày sự thực nghiệm của con trong thời gian qua và kính mong thầy chỉ dạy thêm cho con.
Con luôn nhắc nhở mình quay trở về sống trọn vẹn tỉnh thức với những gì đang diễn ra. Lúc vô sự thì sáng suốt, định tĩnh, trong lành; khi có hữu sự thì thận trọng, chú tâm, quan sát. Một thời gian con thấy bản ngã tách rời khỏi sắc, thọ, tưởng, hành, thức cho nên đau khổ phiền não không kéo dài triền miên như trước nữa. Thế rồi hàng ngày con luôn tinh cần tinh tấn không đánh mất mình khi thân tâm tương giao với ngoại cảnh, nếu có quên thì con lại nhắc nhở mình quay trở về.
Rồi như thế sau một thời gian con thấy rằng: Thực ra chẳng có cái ta nào cả, trên thực tế đó chỉ là ảo tưởng mà mỗi người tự dựng lên cho mình. Trước đây, những hiện tượng đến đi con chỉ thấy và thấy, qua đó thấy được sự sinh diệt của chúng. Nhưng sau một thời gian, những hiện tượng đến đi đó con lại thấy nó không có sinh diệt mà chỉ thấy mọi thứ như nó đang là, mặc dù nó vẫn có đến và đi. Bây giờ, những gì đang xảy ra con không hề tác ý, không tưởng tượng hay phân tích mà giờ đây chỉ thấy như thế nào thì thấy đúng như thế.

Thưa thầy! Đúng là sống trọn vẹn tỉnh thức với những gì đang xảy ra mới chính là năng lực cao nhất của tâm. Khi sống như vậy con không hề dùng bất cứ một sự dụng công nào cả mà tự nhiên GIỚI ĐỨC được tự hiển bày, ĐỊNH cũng tự nhiên mà vào, TRÍ TUỆ cũng từ đó mà phát huy. Giờ đây tham sân trong con đang dần đoạn giảm, con cũng không còn nghi ngờ gì về con đường mà mình đang đi nữa, con cũng không nương tựa vào bất kì một hình thức hay một phương pháp nào để được bình an nữa.

Con thưa thầy! Nhiều lần con đang đi trong một sat-na tự nhiên sự thật được hiển bày, những thắc mắc mà trước đây con không lý giải được thì cũng tự nhiên sáng tỏ và cách đây khoảng mấy tháng khi ngồi giữa đám đông, trong một niệm con hòa vào sự thanh tịnh trong sáng thấy tâm con và mọi người đều sáng suốt như nhau, lúc đó con thấy chẳng có thiện ác, đúng sai,... gì cả. Con thường nghe người ta nói "Thời gian qua rồi thì không thể lấy lại được tức thời gian VÔ SỞ TRỤ" phải không thưa thầy? Vậy con sẽ tiếp tục chiêm nghiệm sự sống mà không dừng lại ở bất cứ đâu cả.
Những điều con trình bày có gì còn vướng mắc, kính mong thầy chỉ dạy thêm cho con.
Tận đáy lòng con thành kính tri ân thầy và kính chúc thầy luôn dồi dào sức khỏe!
Con TT

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Kính Bạch Thầy.
Trước tiên con xin thành kính đảnh lễ Thầy và tiếp theo con xin phép hỏi Thầy một câu thôi: "Có phải con đã thấy ra lẽ thật?"

Năm 2014 Mẹ con bịnh rất nặng và con đã cầu nguyện như sau: Mỗi ngày con trì niệm 21 biến Chú Đại Bi và 108 biến Chú Dược Sư và 12 giờ trưa con đốt ba nén nhang ra đứng giữa trời cầu nguyện cho Mẹ con vượt qua cơn bịnh nầy. Sau hơn nữa năm, con chợt nhận thấy "tâm mình đang niệm chú rồi lại nghĩ chuyện khác, vậy cái gì nhận biết điều nầy?"

Một năm sau, Mẹ con khỏe lại sau ca mổ ruột nhưng con lại bị stress nặng đưa đến trầm cảm, Bác sĩ khuyên con hoặc uống thuốc trầm cảm hoặc ngồi Thiền và tâp Yoga. Khi đó con quyết định tập Yoga online nhưng không dám ngồi Thiền vì "sợ tẩu hỏa nhập ma" khi không có thầy hướng dẫn.

Hai năm sau, con hết trầm cảm và khi đó do chị ruột của con có đi tham dự khóa Thiền mười ngày ở trung tâm Thiền cùa Ngài Goenka và chị có cho con trang web dạy Thiền của Ngài ấy, con tập theo khoảng 4 tháng, mỗi ngày con tọa thiền 1 tiếng. Con có đọc thêm sách dạy Thiền của Ngài Silananda do Sư Khánh Hỷ soạn dịch và có nghe thêm Pháp của Thầy Phước Tịnh. Con tập theo pháp "Niệm Thân Hành" của Thầy Phước Tịnh.

Con bắt đầu chuyển qua tu tập theo Phật Giáo Nguyên Thủy vào đầu năm 2018 sau khi con có dịp trình pháp với Sư Khánh Hỷ và Sư dạy con khi Thiền chú tâm vào hơi thở đừng tìm kiếm cảm thọ của thân. Ba tháng sau con có thấy ánh sáng phát ra từ đầu bên trái, chỉ vài ngày rồi mất và sau đó nhận thấy hơi thở vào ra từ mũi trái, di chuyển dần xuống đan điền và rồi từ dưới đan điền di chuyển dần lên ra mũi phải và luôn có khoảng dừng giữa hơi thở vào và hơi thở ra. Vài tháng sau, trong một lần ngồi Thiền con thấy rõ ràng mọi sự diễn ra ở thân tâm con: thân đang đau hay đang thoải mái và tâm đang chú tâm vào hơi thở hay đang nghĩ nhớ chuyện khác và có cái tâm khác nhận biết tất cả mọi sự đang diễn ra. Thốt nhiên nước mắt chảy ra ở khóe mắt phải và con rất vui mừng. Trong tâm con nghĩ "chắc đây là Chơn tâm Phật tánh mà Thầy Phước Tịnh từng nói hay là Bản Lai Diện Mục gì đó", khi đó con không biết đến danh từ "Tánh Biết" mà Thầy hay nói đến.

Sau đó, con cứ hàng ngày làm việc và niệm thân hành và ngồi Thiền một tiếng mỗi ngày, dần dần con luôn thấy rõ thân tâm con và thấy tâm bất thiện còn nhiều: tham, sân, ganh tỵ,... khi tiếp xúc với mọi người mọi vật chung quanh.

Đến tháng 12 năm 2018, vì để biết vì sao anh rể con đang ngồi Thiền ngày 3 tiếng lại bỏ Thiền sau khi nghe Pháp thoại của Thầy, con bắt đầu tìm trên mạng và con chỉ nghe vài bài thôi nhưng con đã lĩnh hội được rất nhiều và con biết anh rể của con đã ngộ nhận, hiểu lầm ý của Thầy.

Con nghĩ, ý của Thầy là đừng chỉ ngồi Thiền một vài tiếng trong ngày mà phải Thiền suốt cả ngày, trong mọi lúc mọi nơi giống như Thầy Phước Tịnh khuyên luôn niệm thân hành... Và con đã lần lượt nghe hết tất cả các bài Pháp của Thầy kể cả các bài đọc "Thư Thầy Trò".

Đến tháng Tư năm 2019, trong lúc con ngồi Thiền chợt nhận thấy sự tĩnh lặng kì lạ mà con chưa từng trải qua và chỉ kéo dài mười hay mười lăm phút gì đó. Vài tiếng sau trong lúc đang đi con chợt nhận thấy tất cả hoạt động của thân là do tâm ra lệnh, con bèn thử kểm tra lại bằng cách: "chân con đang dở lên, con ra lệnh không bước tiếp nữa, thế là chân con cứ dở lên như thế, không hạ xuống được" và con đã thử đi, thử lại nhiều lần với những mệnh lệnh khác nhau. Tiếp theo là con thấy ra "à, không có tôi, ta gì cả, chỉ có thân và tâm mà thôi". Bỗng dưng con lại nhớ đến câu đố của anh rể con "ai đang hát và ai đang nghe hát" và "tôi là ai". Lúc trước con nghĩ anh ấy đố tầm xàm thì ca sĩ hay mình đang hát và khán thính giả đang nghe. Nhưng bây giờ thì con đã biết câu trả lời "miệng đang hát và tai đang nghe và không có tôi ta nào cả".

Khi đó con đã hiểu ra lời dạy của Đức Phật "TÂM LÀM CHỦ, TÂM DẪN ĐẦU, TÂM TẠO TÁC". Chỉ có tâm đang luôn sai sử thân hoạt động ngày đêm và nếu mình không trọn vẹn tỉnh thức với tâm để thấy ra nên hay không nên nói gì làm gì nghĩ gì thì sẽ dễ dàng tạo nghiệp bất thiện.

Cứ thế con cứ ngày ngày làm việc luôn thận trọng chú tâm quan sát như Thầy đã dạy, tạp niệm bớt rất nhiều và khi có phóng tâm con biết ngay và chú tâm lại. Đến nay khi tâm sân hay tham vừa khởi là con thấy ngay và con quan sát tâm đó không lâu là tâm đó biến mất, cũng có lúc tâm sân hay tham đó quay lại nhưng không mạnh như lúc ban đầu, sau đó con nhớ lại phản ứng của con trong những tình huống đó để chiêm nghiệm hay có khi cười nhạo mình.

Kính bạch Thầy, một tháng trước trong khi ngồi Thiền con chợt nhận ra, mọi pháp hãy sinh ra là diệt ngay và theo cách thức riêng của pháp đó, và bất cứ một pháp nào trong tiến trình sinh diệt của nó đều có sự đau khổ trong đó cả và luôn đi đến không và không một pháp nào khác hay mình có thể can thiệp hay bắt pháp đó vận hành khác đi theo ý mình. Và làm như thế là tự mình làm mình đau khổ, tự mình hủy diệt đi những cái đang tốt đẹp. Và con thấy ra "Tu không có gì khó cả, chỉ tập Thấy, Nghe, Xúc chạm các pháp như nó đang là: NHƯ THỊ trong mọi lúc mọi nơi, KHÔNG CAN THIỆP, KHÔNG THÊM BỚT Ý CỦA MÌNH VÀO.

Con luôn ghi nhớ lời Phật dạy:
Khi xúc chạm việc đời
TÂM KHÔNG ĐỘNG KHÔNG SẦU
TỰ TẠI VÀ VÔ NHIỄM
LÀ PHÁP LÀNH CAO THƯỢNG

Con cũng luôn nhớ lời Thầy dạy
- "Thấy vọng tưởng hay tạp niệm như chuồn chuồn bay, đừng bận tâm, hãy luôn thận trọng chú tâm, quan sát việc mình đang làm"
- "TÂM KHÔNG làm muôn việc
Công đức trả về KHÔNG
Sống nhờ ơn không tạng,
Chết từ thuở lọt lòng"
- "Sống tùy duyên thuận pháp, vô ngã vị tha"

Con nghĩ có lẽ nhờ tu tập theo lời dạy của Đức Phật và của Thầy, nên con đã thấy ra như vậy.
Con luôn tri ân Đức Phật đã dạy bảo cho chúng sanh biết có con đường để thoát khổ và tri ân Thầy đã phát quang con đường nầy (sau gần 2600 năm đã có quá nhiều rừng rậm không dễ dàng tìm thấy lối vào), để Phật tử chúng con có thể vào được con đường thoát khổ nầy.
Con rất mong lời khai thị của Thầy.
Một lần nữa con xin thành kính đảnh lễ Thầy với lòng tri ân sâu sắc.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 25-12-2019

Câu hỏi:

Dạ. Thưa thầy sự nhầm lẫn của con có "nghiêm trọng" cho sự giác ngộ không ạ? Kiểu như lệch hướng xa không ạ? Còn nên làm gì để điều chỉnh hay vẫn biết mình như hàng ngày, pháp tự điều chỉnh ạ?

Xem Câu Trả Lời »