loading
Kết quả Tìm Kiếm: Có 25 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'bất toàn & hoàn toàn'.

Thông báo:

Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.

Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.

Sadhu sadhu lành thay!

Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp

Ngày gửi: 09-09-2015

Câu hỏi:

Thầy kính mến, <p>
Hôm nay trên xe đưa rước đến nơi làm, con đã nghe bài Pháp "10 ba-la-mật" của Thầy, con đã khóc vì xúc động. Một lần nữa, con cám ơn vì cuộc đời quá nhiều đau khổ, đúng như Thầy dạy có đau khổ thì mình mới giác ngộ được, thấy được bản ngã của mình. <p>
Trước đây, những bạn bè thân thiết ai cũng ngậm ngùi cho hoàn cảnh của con, họ khóc vì thương con, họ nói sao con có thể chịu đựng được, nếu như là họ thì họ đã bỏ đi đâu đó rồi. Nhưng lạ thay là con chẳng thấy gì cả, con nghĩ là mình đã quen với những cảnh thế này, là mình đã bị chai sạn cảm xúc rồi, chẳng quá vui hay quá buồn trước bất kỳ điều gì. Đúng là người trong cuộc mới hiểu, thì ra sức chịu đựng của mình lớn hơn nhiều so với mình nghĩ, bất kỳ hoàn cảnh nào cũng vậy, rồi nó sẽ qua. <p>
Lúc đó, con chưa có duyên biết về Phật Pháp, con vẫn hay nghĩ, những ai có con đường bằng phẳng thật may mắn, thôi thì số phận mình, mình phải chấp nhận và vươn lên. Nhưng Thầy ơi, Pháp đã vận hành thật hay, đến và đi, từng cái khổ một, con trưởng thành rất nhiều, Thầy ạ, những người con từng gặp dù tốt hay xấu họ đều dạy con một vài điều. Con nhìn những người xung quanh, có những người khổ hơn con mà họ sẵn sàng giúp người khác, có những người trong hoàn cảnh khốn khó hơn con mà họ vẫn tươi cười... À, thì ra do mình quá tập trung vào cái khổ của mình mà thôi. <p>

Và Thầy ơi, sau khi biết về Phật pháp con đã vỡ òa, con sống tỉnh thức, thận trọng trong hành động và lời nói hơn, điềm tĩnh hơn, không bè nhóm, tụ tập, con chuyển qua ăn chay (vì thương và không muốn sát mạng chúng sanh), và dù là con vẫn bình thường, hòa đồng, không nói về Đạo pháp vì con hiểu rằng, mọi người sẽ cho con mê tín (bản thân con trước đây cũng vậy, duyên chưa đến thì vẫn không có nhu cầu tìm hiểu về Đạo). Thế nhưng những thay đổi của con cũng làm cho một vài người khó chịu, họ cười cợt, phê phán... Cũng bị tổn thương ngay lúc đó nhưng qua nhanh vì con cảm thông cho họ và hiểu họ, trước đây con cũng như vậy (mọi tỵ hiềm, ganh ghét, đố kỵ đều xuất phát từ lòng sợ hãi cả, và con thấy thương họ thay vì sân giận như trước đây). <p>

Con đã từng nghĩ, giá như mình đã biết về Phật Pháp trước khi kết hôn, nhưng rồi hiểu rằng Pháp đã vận hành đúng, con đã học được bài học của hôn nhân, bài học để sống dung hòa với một người dù khác nhau về nhiều mặt, sống bằng cách hiểu họ, hiểu chính mình. Rồi học được bài học làm mẹ, sự hy sinh, yêu thương... <p>

Từng bài học một, và cuộc đời thật kỳ diệu! Chỉ đơn giản là bây giờ con đã sống yêu thương hơn, bớt đi "cái tôi" của mình hơn và con hiểu sâu sắc lời Thầy dạy, chỉ có hai điều thôi là học được gì từ cuộc đời và từ sự cảm tạ, biết ơn cuộc đời, ta làm được gì cho cuộc đời thôi ạ. Trong một quyển sách "Từ giận dữ đến bình an", có một ý thề này, khi cơn giận xuất hiện, hay trong một hoàn cảnh đặc biệt, hãy tách mình ra, xuống hàng ghế khán giả và quan sát xem ta đang diễn thế nào trong màn kịch trên sân khấu. Thật ra cuộc đời cũng giống như một sân khấu lớn mà mỗi người đóng một vai trên đó. <p>

Con thành kính tri ơn Thầy, mong một ngày có duyên lành con được gặp Thầy. <p>
Con, Trâm.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 04-09-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy! <p>
Quê con ở Tây Ninh, nhà theo đạo Cao Đài nhưng không nhập môn và ăn chay vì nghĩ rằng Tôn Giáo chỉ là chỗ dựa tinh thần. Con vẫn rất tôn trọng các Chánh Giáo, dạy điều hay lẽ phải, dạy đạo làm người nhưng vẫn nghĩ là cuộc sống của mình, bản thân mình phải tự nỗ lực vươn lên và vượt qua số phận.<p>

Con xin chia sẻ với Thầy, những bài học con đã học được từ cuộc sống, và nhận thức bản thân thay đổi thế nào khi hiểu về tâm linh, biết đến Phật pháp, và đặc biệt sau khi đã nghe rất nhiều bài giảng và đọc sách của Thầy. <p>

1/ Sinh ra trong gia đình nghèo <p>
11 tuổi: ba mẹ bị nợ nên bế em đi trốn nợ và con ở lại với ông bà nội để tiếp tục đi học. Cứ lây lất, tiền học phí là cô chú đã góp nhặt cho, rồi quần áo cũ, sách cũ của người ta cho, con cũng lên cấp 3.<p>
18 tuổi: đậu đại học <p>
20 tuổi: bằng tự lực vươn lên, con đạt được học bổng đi du học Nhật (gia đình vẫn rất khó khăn) <p>
21 tuổi: con về nước rồi mở 1 quán ăn Nhật nhưng sau hơn 1 năm thất bại (do quá nhỏ tuổi, thiếu kinh nghiệm, bị lừa). Và đó là lần đầu tiên con không còn nhận ra cuộc sống màu hồng nữa, người ta lợi dụng, lừa lọc nhau thế nào. Thế là từ 21 tuổi, con hoài nghi về niềm tin những gì tốt đẹp trong cuộc sống, hoài nghi về giá trị con người. Con đã rất cảnh giác trong việc nhìn người. <p>

Có lẽ những khốn khó thuở bé, sự cô lập của bạn bè, những người xung quanh vì hoàn cảnh của mình đã hun đút một động lực mạnh mẽ vươn lên trong con thế nào, nghị lực, vượt qua sự mặc cảm hoàn cảnh gia đình. Bài học về sự nỗ lực và những thành quả xứng đáng cho những nỗ lực ấy, bài học về sự quý trọng thức ăn, sách vở, điều kiện được đến trường… những đồng tiền làm ra từ mồ hôi, nước mắt của ông con, bài học về sự bớt để tâm và bị tổn thương bởi những lời dèm pha của những người xung quanh. <p>

2/ Rồi kết hôn, sinh con. Lúc mang thai bé bị một dị tật tim nhẹ, có thể do di truyền, nhưng cũng rất khó nuôi và hay bệnh, có lúc bế tắt vì sợ hãi. Con đã ước gì mình bị bệnh thay cho nó, sau mình sinh ra nó không được khỏe mạnh như bao đứa trẻ khác. Giai đoạn đi đi, về về bệnh viện lúc đó con như bị khủng hoảng. Nhưng rồi con học được bài học rằng mọi thứ cũng qua bằng cách này hay cách khác, Thầy ạ! Quan trọng không phải là cuộc sống ném vào mình cái gì mà là thái độ của mình ra sao, nhìn mọi thứ đơn giản thì cũng tự nhiên nó cũng đơn giản hơn, Thầy nhỉ? <p>

3/ Con bé vừa đỡ bệnh thì ba mẹ con vỡ nợ tiếp, trả nợ cho ba mẹ vừa ổn ổn thì đến ông chồng - người mà đồng hành cùng mình vượt bao khó khăn, lại tư dưng lừa dối, nghỉ làm, vay một số tiền lớn mua hàng đa cấp và kinh doanh đa cấp… dù khuyên cách nào cũng không được. Chồng con sẵn sàng ly dị để theo đuổi giấc mơ triệu phú. Gia đình lục đục, ba mẹ con khuyên ly dị, bên ngoại bên nội xích mích lớn, dù trước giờ rất hòa thuận. Dường như thấy cuộc sống chưa bao giờ mình được bình an, hạnh phúc. Con như bị trầm cảm. Nhưng ngay trong khoảng thời gian này, con lại chiêm nghiệm được rất nhiều điều. Rất nhiều người khuyên con phải thế này, thế nọ… Càng nghe họ nói, càng rối vì mỗi người một kiểu. Con đến một quán nước, đọc quyển sách “Phút nhìn lại mình” - Spercer Johson và con đã thật bình tâm lại, tĩnh lặng lại, và rồi con đã có câu trả lời, mình nên làm gì tiếp theo. Con đã học được bài học là câu trả lời chính xác nhất có sẵn trong mình, và sẽ hiện ra khi nội tâm mình định tĩnh nhất, đừng vội vàng quyết định hay làm điều gì khi mình đang trong trạng thái không sáng suốt vì sẽ dẫn đến sai lầm.<p>

Và con đã quen với biến cố cuộc đời, con nhận ra chân lý rằng, chẳng có cái gì là tuyệt đối, tất cả rồi thay đổi cả. Tình yêu, niềm tin... Ngay cả bản thân con cũng vậy, cũng thay đổi về nhận thức, tính cách... hằng ngày Thầy ạ. Con hay dành những phút cho riêng mình, đọc sách "Quẳng gánh lo đi và vui sống", "Từ giận dữ đến bình an" - Mike Geogre, "Phút nhìn lại mình" - Spercer Johson, "Vượt qua giới hạn" - Nick Vujicic… Hầu như những quyển sách này rất hay, nội dung cũng đề cập đến thiền định... Nhưng vẫn thiếu thiếu cái gì đó, nên mỗi khi tâm loạn và con phải đọc sách để tự trấn tâm mình lại... lúc đó con hoàn toàn không biết đến Phật pháp, biết đến thầy.<p>

Là một người độc lập và vững vàng vượt qua mọi khó khăn, nhưng đồng thời cũng lại là một người cầu toàn, tham vọng, và những sợ hãi sâu kín nhất về quãng thời gian khó khăn vẫn tiềm ẩn. Và con đã sống với quan niệm: cuộc sống vốn không công bằng, mình không hại ai cũng không để ai hại mình. Con đã sống tạo vỏ bọc, và những mối quan hệ cũng tự tạo ra do ảo tưởng… Dù như nhìn có vẻ rất an toàn, rất vui nhưng thực sự nỗi bất an vẫn còn ở đâu đó… Con lại không bằng lòng với thực tại, mong muốn cống hiến nhiều hơn, làm nhiều việc có ích hơn, giấc mơ, hoài bão… nhưng tất cả cũng chỉ làm cho con thất vọng hơn và quên đi trọn vẹn với giây phút thực tại. <p>

Và thật kỳ diệu khi con biết đến tâm linh, biết đến Phật Pháp, do duyên lành nên con chuyển qua ăn chay dễ dàng, con tự tìm hiểu nhiều về thế giới tâm linh, nghe nhiều bài Pháp thoại, và đặc biệt hơn khi được nghe Thầy giảng, những chiêm nghiệm trong cuộc sống về vô thường, nhân quả, về Phật tánh, tánh biết, bản ngã, sự sợ hãi, trốn chạy, những nghịch cảnh... của chính mình. Con đã hiểu tường tận hơn thân tâm mình. Con lại nhận ra rằng cuộc sống thật đẹp và công bằng theo sự vận hành riêng của Pháp, những va vấp, khó khăn trong cuộc sống tất cả đều để lại những bài học thật quý giá. Con đã tự giải thoát cho mình khỏi những mong muốn: muốn ly dị để sống một cuộc sống tự tại, không bị ràng buộc. Muốn xuất gia để chuyên tâm tu hành, mau đắc đạo. Đó chỉ là những ham muốn ích kỷ của bản ngã. Thầy ơi, con sẽ sống trọn vẹn trong từng giây phút, để tâm mình sáng suốt, định tĩnh, trong lành, quan sát mọi sự sinh diệt của Pháp để học những bài học mình cần học. <p>

Con xin thành kính đảnh lễ Thầy và chúc Thầy thật nhiều sức khỏe để hoàn thành sứ mệnh cao cả.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 08-08-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Thầy,

Con được nghe phần bài giảng của Thầy vào chiều chủ nhật vừa rồi và có một thắc mắc nên rất mong được Thầy chỉ bảo. <p>
Trong phần nói về cuộc sống, Thầy dạy chúng con nên cố gắng học bài học của chính mình, nhận biết được sự thật về cuộc đời, về mọi người và về chính bản thân mình. Con xin được cám ơn về lời dạy này vì nó rất hữu ích cho con. <p>
Hàng ngày con thường hay làm việc và tiếp xúc với nhiều người và ít nhiều đều thấy việc mọi người vì lợi ích vật chất mà làm tổn hại đến người khác. Trước đây, mỗi khi gặp những việc như vậy, con rất giận và ghét những người này. Gần đây, khi biết được phật pháp, con hiểu rằng mỗi người đều có cách suy nghĩ khác nhau nên không thể bắt buộc người khác suy nghĩ và làm như mình được nên đã không còn cảm thấy giận dữ hay căm ghét nữa. Tuy nhiên, con lại cảm thấy thật buồn và bi quan vì cảm thấy y đức bị tổn hại rất nhiều và thương cho những người nghèo chẳng may bị bệnh nặng. <p>
Con không biết mình nên học bài học này như thế nào? Nếu xem như chuyện bình thường thì có bị vô cảm không? Còn như cứ nghĩ đến nó thì con buồn lắm nhiều lúc không biết phải làm sao! <p>
Mong Thầy giải đáp giúp con.
Con cảm ơn Thầy và Chúc Thầy nhiều sức khỏe.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 31-07-2015

Câu hỏi:

Kính thưa sư, <p>
Con biết bản thân mình luôn luôn đòi hỏi sự hoàn hảo trong quan hệ vợ chồng con cái. Đôi khi có những chuyện xảy ra không như ý muốn của con thì con rất thất vọng, cảm thấy bế tắc không gì cứu vãn. Ví dụ như con luôn dạy con ngoan ngoãn siêng năng, thấy lỗi nhận lỗi. Lúc nào con của con cũng lắng nghe lời con dạy, nhưng đến khi đụng chuyện thì đôi khi nó lại quên, không dám nhận lỗi và sửa chữa. Chồng con bình thường cũng rất lo làm ăn và quan tâm vợ con. Công việc của con là buôn bán suốt ngày nhưng khi rảnh rỗi là chồng con lại đi nhậu, không phụ giúp vợ con. Con lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bản thân nhưng chỉ được một lúc thôi thưa sư! Chồng con đi chơi về là con hết kiềm chế nổi, nói lời đay nghiến to tiếng, mặc dù con biết mình sẽ có tội. <p>
Thưa sư, làm sao con có thể sống yên bình với cái tâm như thế này? Con cảm thấy lúc nào cũng hồi hộp bất an và lo lắng. Con thấy con bất lực với bản thân mình. Con biết thời gian của các vị tu hành rất quý báu, mình không nên đem điều phiền não của riêng mình làm phiền các vị, nhưng con rất thiết tha được thấy rõ ánh sáng dù chỉ một lần! Nên con xin sư soi sáng cho con. Con xin sám hối vì đã làm mất thời gian của sư.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 28-07-2015

Câu hỏi:

Kính thưa Sư,<p>

Khi rỗng lặng nhìn cuộc đời, con mèo bắt con chuột, giết chết rồi ăn thịt, người này tìm cách dụ dỗ người khác để làm lợi cho mình, con cái chửi mắng đánh đập cha mẹ, người từng chăm lo từng miếng ăn, giác ngủ cho mình, con tự hỏi mình chân pháp là gì, phải chăng tất cả các pháp đều thanh tịnh chỉ có tâm này là vọng động? Phật đề cập tới vị ngọt, sự nguy hiểm và xuất ly thì làm sao mà "tâm bình, thế giới an bình" được?<p>

Kính mong Sư giải thích để con có thể hiểu rõ ràng hơn.<p>

Kính tri ơn Sư.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 20-03-2015

Câu hỏi:

Da thua su ong tai sao con nguoi lai khong hoa dong voi nhau ma cu noi xau nguoi nay den nguoi kia roi gay go danh nhau a?

Chủ đề liên quan:

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 10-03-2015

Câu hỏi:

Thưa sư phụ. Ngày trước con tìm hiểu và đọc rất nhiều kinh sách Phật giáo. Con rất lấy làm thích thú vì những khám phá mới mẻ từ kinh sách và lấy làm tâm đắc. Con khuyên và giới thiệu cho nhiều người tìm đọc. Họ đi chùa thường xuyên sửa đổi tâm tính tích cực hơn nhưng cũng từ đó bản thân con bắt đầu nhận thấy những gì trong kinh sách và những bài pháp cũng toàn là vô nghĩa, chỉ là chữ và chữ, âm thanh hay và vui. Con bắt đầu cảm thấy sự hữu hạn của đời sống, con hay thẩn thờ một mình sau những tiệc vui như sinh nhật và tiệc cưới, con chán chường và không còn thấy cuộc đời này vui nữa. Hằng ngày thức dậy con đều nói với mình đời sống này đang mất đi và nay mai con sẽ đối diện với đau khổ, sự chết, con bất lực, con lo sợ. Nhưng những cám dỗ của cuộc đời cứ ập đến vì con đang sống trong cuộc đời này, phụ thuộc vào cuộc đời này quá nhiều, dù con đã chán chường nhưng con vẫn không cưỡng lại và sa vào những thú vui đời thường. Nhưng xong mọi việc, đêm về con mất ngủ nhiều đêm, thỉnh thoảng con hay thức trắng đêm, suy nghĩ và viết ra những điều mênh mông lắm và cũng có cảm giác chán chường về đời sống như trên, con bị ám ảnh về cái chết nhưng không thể từ bỏ để đi theo đời sống xuất gia tu học được. Xin sư phụ từ bi cho con biết con đang rơi vào trạng thái tà kiến nào và làm sao thoát khỏi nó. Mọi người có người nói con điên nhưng cũng có người nói con sâu sắc. Con chỉ biết con đang chết dần theo ngày tháng.

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 21-01-2015

Câu hỏi:

Kính thưa thầy, <p>
Con là một người vốn thích an nhàn, không bon chen, hơn thua, giành giật. Trước giờ con cứ tưởng mình sống thanh thản không có nhiều tham, sân, si, nhưng nay dòng đời đưa đẩy, con vào làm tại một công ty mà công việc hàng ngày là đi tìm kiếm thông tin ngoài thị trường nên khá vất vả, mệt mỏi, môi trường làm việc thì dò xét nhau từng chút một để hạ bệ, ngoài đường thì tiếp xúc với người ở chợ nhiều. Thầy có nói thanh thản không mâu thuẫn với vất vả, cuộc đời phải ướp chút mưa sương nắng bụi mới thêm phần thi vị. Và ở đấy con cũng nhìn thấy những cái tham của con nổi lên khi giữa trời nắng, thấy buồn bực, ganh tức với các bạn nhà khá giả hơn ngồi cafe máy lạnh. Nghe lời thầy con tỉnh thức để ngắm nhìn từng con sóng đi qua tâm trí con, thỉnh thoảng tự hỏi làm để sống hay sống để làm. Nhiều lúc muốn xuất gia nhưng nghĩ lại đó chính là lòng tham của mình, là sự yếu đuối trốn tránh cuộc đời. <p>
Sáng 6h30 ra khỏi nhà, chạy ngoài đường đến 5h chiều, về nhà làm báo cáo đến 8h tối, thân xác rã rời làm tâm trí cũng xơ xát theo. Vì nuôi con ăn học mà nhà gánh khoảng nợ không nhỏ, ba má cũng đến tuổi nghỉ ngơi mà trong nhà của cải dành dụm được chỉ là niềm hy vọng vào tương lai của con. Biết cái nghiệp mình dở nên mình phải ráng gánh và học bài học từ nó, nhưng con sợ cái vòng xoáy ấy giữ con quá lâu để một ngày sự tỉnh thức của con bị nó cướp mất. Nhìn xung quanh tìm một người chung đường chẳng có. Xin thầy thương con chỉ con cách gì để luôn giữ được cái tâm trí của mình không bị sa ngã, cám dỗ. Con có thể tìm thấy nơi đâu cái đại dũng, đại trí để có thể theo được bước chân Phật.<p>
Mong một ngày sớm được gặp và trò chuyện cùng thầy.
Con chúc thầy sức khỏe và bình an.
Thân

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 14-01-2015

Câu hỏi:

Bạch Thầy, con 21 tuổi, con theo Phật giáo được một năm rồi. Từ khi đi theo con đường giác ngộ, cuộc sống của con đã có nhiều thay đổi tích cực. <p>
Con mới đi làm được vài tháng, giờ pháp là công cụ giúp con giải quyết các vấn đề trong cuộc sống, càng làm con nhận ra muốn thay đổi nghiệp của mình thì mình phải chánh niệm kĩ càng hơn trong từng hành động nhỏ, luôn tạo những thói quen thiện mới thay cho những tâm bất thiện đã tồn tại từ chục năm nay. <p>

Nhưng con không hiểu sao, con cứ quyết tâm được 2 ngày, quan sát và làm theo kế hoạch thì sau 2 ngày đó con lại buông xuôi không làm theo được nữa. Cái tâm lười biếng nó mạnh mẽ, nó cuốn con đi. Con nghe thấy nó kêu gào "Mệt lắm rồi"... và con chịu trận. Vì không làm được như dự định, nên con sân, con cảm thấy vô cùng nặng nề và mệt mỏi. Con đã quan sát và nhận ra tiến trình đó cứ lặp đi lặp lại trong cuộc sống của con. Làm con thấy luẩn quẩn, con muốn thoát ra được cái nghiệp cũ và đi đến con đường mới với con người mới. <p>

Nhưng có lẽ sự luyện tập của con chưa được chuyên cần. Cứ sau 2 ngày lại có sức mạnh làm con nản chí. Con không có tính bền bỉ và con biết bền bỉ cũng là tâm thiện cần nuôi dưỡng. Con xin Thầy chỉ ra cho con con đường đi ạ.
Con xin đảnh lễ Thầy. <p>
Sadhu sadhu...

Xem Câu Trả Lời »

Ngày gửi: 11-01-2015

Câu hỏi:

Bạch Thầy, <p>
Đây là lần đâu tiên con lên trang web này để tâm sự nỗi trắc ẩn trong lòng con. Tâm con lúc nào cũng cảm thấy bất an, đôi mắt lúc nào cũng u buồn (ai cũng nhìn và nói vậy). Con đang làm công việc mà con cảm thấy rất áp lực và quá tải với cái đầu của con (con có chứng bệnh rối loạn tiền đình). Công việc của con mang tính chất công tác xã hội nhiều, con là người hay quá cầu toàn và trách nhiệm trong công việc nên thấy mệt mỏi và mong muốn thay đổi công việc nhưng con không biết làm gì đây (trước khi qua đây làm con là giáo viên mầm non). Quay lại công việc cũ thì chỉ làm bên trường tư thôi, vào trường công trước đây con làm thì không dễ dàng nữa. Công việc không thoải mái, tình cảm của con cũng không được như ý. Đã hơn 40 tuổi nhưng tình duyên con luôn lận đận, nhiều lúc con ngồi niệm Phật mà nước mắt cứ chảy dài, ngồi thiền hít thở thì bao nhiêu tạp niệm cứ nhảy múa trong đầu con và nỗi niềm đau khổ thương cho thân phận mình. Có phải nghiệp con còn quá nặng phải không Thầy. Xin Thầy cho con đôi lời để tâm con được sáng. Con cảm ơn Thầy.

Xem Câu Trả Lời »