Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 23-10-2017
Câu hỏi:
Thầy ơi!
Con đọc câu chuyện của vị đạo hữu lo lắng sợ hãi về việc mỗ của vị ấy trong hai tuần. Xin thầy cho phép con chia sẻ chút kinh nghiệm với vị ấy. nếu vị ấy thực tập trong hai tuần sẽ có kết quả khả quan.
Mỗi đêm khi nằm xuống ngủ con đều quá tưởng sự chết. Con quán rằng "mình đang từ từ chết, đây là tư thế cuối cùng, mình sẽ không dậy nữa, một cái chết yên bình yên ổn lặng lẽ". Khi quán như vậy con không cò thấy vọng tưởng nữa, vì đã chết rồi. Giấc ngủ đến với con rất nhanh.
Hôm kia con đi nha sĩ, bên Mỹ này họ chăm sóc rất kĩ. Họ để một vật vào miệng giúp miệng mở trong vòng một tiếng đồng hồ. Họ khoan, kiểm tra dủ thứ. Cảm giác rất là khó chịu, mỏi cơ mặt. Con cũng quán sự chết" đây là tư thế cuối cùng của mình, mình đã chết rồi, Bác sĩ đang thực tập trên xác đã chết". Nhờ nghĩ như vậy các cơ mặt của con giãn ra, con không còn thấy đau và khó chịu nữa. Con vẫn cảm nhận rõ ràng các thao tác của họ nhưng không phải trên con.
Cảm ơn Thầy đã lắng nghe. nếu có thể có chút hữu ích, xin chia sẻ với đạo hữu trên.
con
Ngày gửi: 15-08-2017
Câu hỏi:
Thưa Thầy,
Con có nhóm bạn cùng nhau tu học và chia sẻ về pháp học và pháp hành để giúp nhau cùng tiến bộ. Về pháp học thì con thấy chia sẻ khúc mắc rất dễ dàng, vì pháp học vẫn thuộc về tư duy logic nên chỉ cần giải thích rõ là các bên đều hiểu và thống nhất với nhau.
Duy chỉ có pháp hành là con thấy hơi khó. Con nhớ có một lần nhờ Thầy mà con gỡ được một khúc mắc rất vi tế, con rất vui mừng chia sẻ cho các bạn thì cảm giác ai cũng ngơ ngác, không hiểu được. Gần đây lại có 1 bạn khác trong nhóm do thực hành đúng theo pháp của Thầy nên trải nghiệm được sự buông xả và cái thấy trong sáng, khi bạn ấy chia sẻ thì cả con và những người khác cũng không thể mường tượng được. Con nhận ra là những trải nghiệm thuộc về thực chứng, nếu ai chưa từng bị vướng mắc hoặc có quá trình tu tập khác nhau thì gần như không thể hiểu các vướng mắc hoặc giải thoát vướng mắc của người kia, hoặc cũng có khi đều trải qua cảm giác đó rồi nhưng do hạn chế của ngôn ngữ và cách diễn đạt. Thậm chí khi chia sẻ về các trạng thái mà người khác chưa trải qua, dù là định hay tuệ, thì con thấy đôi khi lợi bất cập hại.
Nhưng bên cạnh đó con thấy có nhiều lời khai thị của Thầy cho các bạn khác thì con lại gỡ được cho mình, hoặc có một lần con trình pháp ở đây với Thầy mà lại có 1 đạo hữu khác nhắn tin cảm ơn con vì vô tình giúp được đạo hữu ấy. Tức là chia sẻ pháp hành vẫn có tác dụng, lợi lạc của nó.
Vì vậy, con xin Thầy chỉ giùm nhóm học tụi con khi chia sẻ về pháp hành thì nên chia sẻ điều gì và không nên chia sẻ điều gì ạ. Con cảm ơn Thầy.
Ngày gửi: 18-07-2016
Câu hỏi:
Mô Phật.
Bạch Thầy! sau một thời gian học hỏi những lời Phật dạy từ Thầy, con thấy hiện tại con an lạc lắm. Để không bỏ mất từng giây phút quý báo này mong Thầy cho con biết con nên làm gì để tiếp nối và phát huy lời dạy của Đức Phật trong cuộc sống con hiện tại. (Hiện con là giáo viên. Con mới vừa đi làm nay con được 24 tuổi rồi thưa thầy).
Con muốn được đem những phút giây an lạc đến những thế hệ học sinh mà con được dạy, mong thầy chia sẻ giúp con.
Con chúc thầy an lạc.
Ngày gửi: 02-05-2016
Câu hỏi:
Con kính bạch Thầy ! Con có một người bạn mà từ trước đến giờ chưa tìm hiểu về đạo Phật, nhưng lại có thành kiến (không tốt) về đạo Phật, do bởi những gì anh ấy đã chứng kiến tại nơi vùng anh ấy ở. Chỉ mới từ một số ít điều nhìn thấy mà anh ấy đã quy nạp lên rồi nhìn nhận không tốt về đạo Phật. Người khác có giải thích thế nào anh ấy cũng bảo rằng chỉ tin vào những gì đã tận mắt nhìn thấy. Khi con gửi cho anh ấy 2 quyển sách: Thực tại hiện tiền và Sống trong thực tại, kèm theo lời động viên: "Khi đọc anh đừng đem những thành kiến của mình vào và đừng phán xét gì cả". Anh ấy đọc sơ qua phần đầu rồi bảo: "Hai quyển sách ấy nói cái gì đâu không hà, không hiểu gì cả, chẳng biết người viết muốn nói gì nữa". Đến đây con thấy con có lỗi với Thầy rồi, vì con chia sẻ sách không đúng người, để anh ấy nói như vậy. Xin Thầy tha lỗi cho con. Nhưng con cũng chưa muốn dừng lại, vì con muốn giúp anh ấy hiểu đúng hơn về đạo Phật. Con có tham vọng quá không Thầy? Con định gửi cho anh ấy quyển "Con đường hạnh phúc" may ra anh ấy có thể thấy dễ hiểu hơn. Con có nên làm vậy không Thầy? Và nếu coppy quyển đó, con có nên gửi cả phần hướng dẫn thiền Vipassana ở phần cuối sách không? (Vì sợ lại gây cho anh ấy một sự hiểu nhầm nào khác). Con xin Thầy một lời chỉ bảo trong chuyện này. Con cám ơn Thầy ! Kính chúc Thầy thân tâm thường an lạc !
Ngày gửi: 06-04-2016
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con muốn chia sẻ với bạn hữu đã bị phiền não khởi sanh. Thầy nói không sai chút nào cả, điều quan trọng là mình học được gì từ phiền não mang lại cho mình. Chứ mình cứ muốn loại bỏ chúng thì sẽ mãi mãi không bao giờ loại bỏ được cả. Đối tượng bên ngoài chỉ là công cụ để mình tự soi sáng chính mình chứ không có 1 ai làm cho bạn phiền não cả, chỉ có chính nội tâm bạn làm cho bạn phiền lòng mà thôi. Lẽ ra bạn phải thầm lặng cảm ơn phiền não ấy mới đúng vì chính nó đã giúp bạn hiểu chính mình nhiều hơn. Nếu như bạn luôn tron vẹn với chính mình thì phiền não cũng không có cơ hội phát huy. Bạn thử sống từ bi và nhẫn nại với mọi phiền não khởi sanh lên bạn sẽ cảm thấy rất tuyệt vời mà phiền não mang tới cho bạn. Mình chỉ chia sẻ 1 ít cho bạn phần còn lại bạn tự trải nghiệm và khám phá thì mới cảm thấy thú vị. Chúc bạn tìm thấy pháp. Con xin cảm ơn Thầy cho con có cơ hội chia sẻ pháp với các bạn.
Ngày gửi: 06-03-2016
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy cho con thật lòng chia sẻ pháp hành của mình với các bạn đồng đạo vì con thường xuyên hầu như mỗi ngày con đều lên trang web của Thầy để đọc hôm nay con thấy có bạn đạo dường như đã khởi sanh tâm bất mãn về con đường tu tập của mình con thấy thật đáng tiếc quá. Con nghĩ các bạn chưa thấu hiểu được nguyên lý và ý nghĩa Thầy chỉ bày, nên các bạn còn chạy tìm cái gì đó cao siêu hơn mà quên mất đi chính mình. Theo con thì con đường Thầy chỉ thật đơn giản và dễ hiểu chứ đâu có gì mất công phải tốn sức tìm kiếm cái gì đâu. Thận trọng, chú tâm quan sát, là những yếu tố sẵn có trong mỗi người chúng ta. Từ điểm ấy chúng ta chỉ cần đơn giản trở về với chính mình, soi sáng lại thân tâm mà thôi. Khi tiếp xúc với cảnh tâm sanh lên như thế nào chỉ cần thấy như thế không thêm không bớt cũng không cần khởi tâm loại trừ. Nếu khởi tâm loại trừ thì sẽ sinh ra điều gì, nó sẽ sinh ra đau khổ, khi thấy đau khổ thì chúng ta tự điều chỉnh lại hành vi của mình cho đúng pháp để giảm bớt khổ đau trong hiện tại. Ví dụ khi thân đang bệnh "nhức đầu" chẳng hạn, thì ngay lập tức khởi sanh lên tâm đối kháng lại cái đau nhức khó chịu ấy, khi khởi sanh lên như thế chỉ càng làm khổ thêm khổ chứ không giải quyết được vấn đề gì, thôi thì mình buông ra và quan sát cái đau ấy như nó đang là thì chỉ có đau nhưng không khổ..., vì qua nhiều trải nghiệm mà con thấy được nguyên lý của Thầy là chỉ thẳng vào những cốt lõi đích thực của các hành giả đang hành và đang bị mắc phải. Trong thấy chỉ có thấy, trong nghe chỉ có nghe, trong xúc chỉ có xúc tất cả các pháp như thế nào thì thấy, nghe như vậy không thêm bớt gì là được rồi quan sát lại thân tâm mình như thế nào chỉ đơn giản vậy thôi. Khi thấy mà tâm khởi sanh lên sân hay bất an thì thấy sân hay bất an như nó đang là chỉ thế thôi rồi pháp sẽ tự điều chỉnh cho thích hợp. Khi căng thẳng thì trở về thư giãn buông xả 1 chút thì thân tâm sẽ tự điều hòa trở lại. Thưa Thầy con muốn thật lòng chia sẻ chút ít pháp hành của mình để giúp các bạn cùng tiến bước trên con đường tu tập. Con đường nào cũng gian nan cả nhưng qua đó thấy ra chính mình thì mới hay. Chúng con rất may mắn đã có Thầy khai thị toàn bộ nguyên lý trên pháp hành rồi giờ chúng con chỉ tự đi bằng đôi chân của mình thôi. Không có gì sợ cả, sai thì sửa. Điều quan trong là phải thấy ra cái sai của mình. Con xin cám ơn Thầy cho con chia sẻ pháp hành của mình với các bạn đạo. Có chỗ nào sai kính mong Thầy hoan hỉ cho con.
Ngày gửi: 04-03-2016
Câu hỏi:
Con kính đảnh lễ Thầy. <p>
Con được đọc qua câu hỏi của người bạn về Thiền Định và câu trả lời của Thầy. Con xin phép được chia sẻ những trải nghiệm cuộc sống liên quan đến việc này. <p>
Thú thật con cũng xin được sám hối với Thầy vì trước kia con cũng có những hiểu lầm về cách dạy của Thầy cho nên suốt mấy mươi năm con vẫn lang thang kiếm tìm bến cũ mà quên đi cố thổ nơi này. <p>
Con có trải nghiệm qua về Thiền định nên con hiểu thế nào là sự an lạc của nội tâm khi tạm thời không bị những giao động của 5 Triền cái và xem đó như một sở đắc của người tu. Cộng thêm sự học hỏi Kinh và Vi Diệu Pháp nên con rất vững tin (chấp thủ!) con đường của mình. Nhưng khi Vô thường đến, con không còn điều kiện để đều đặn ngày 2 bữa công phu, không có phương tiện đi dự những khóa Thiền dài hạn ở những nơi yên tịnh, không có thời giờ đến chùa vào những ngày lễ lớn hoặc những ngày trai giới. Lần lần tinh thần con xuống dốc, một cảm giác trả nghiệp làm nặng nề tâm con và con cảm thấy hụt hẫng chơi vơi. <p>
Từ một Phật tử thuần thành (như con đặt ra) như vậy bây giờ con như số không. Thiền định mất đi như mất bảo vật và con cố gắng ráp nối mong tìm lại trạng thái an lạc ấy nhưng càng tìm càng đau khổ và chán chường với hiện tại. Để tròn bổn phận con sống như 2 mặt. Con xem gia đình như chướng ngại nhưng vì tình thương con cố gắng chịu đựng và làm tốt mọi việc. Dường như đã đúng nhân duyên nên con nhớ lại "Thư thầy trò" của Thầy thủa nào và vào mục hỏi đáp để xem nghe và cuối cùng vỡ lẽ ra sự thật khổ đau nơi mình. <p>
Khi thấy biết được nguyên nhân và sự sai lầm cố chấp do bản ngã điều khiển để kiếm tìm sự toàn hảo, một cảnh giới Thánh thiện và sở đắc lý tưởng thì tự động những gánh nặng mà bấy lâu ôm giữ bỗng biến đâu mất... Bây giờ đây cũng hoàn cảnh này, cũng những công việc đây, nhưng không còn là những trở ngại nữa. Con thấy cuộc sống trôi chảy bình thường và khi lặng ngắm thân tâm với những đổi thay sinh diệt liên tục theo từng cảm xúc của căn trần thấy vui vui ngộ ngộ làm sao cho dù nó đang tĩnh lặng hay đang muốn nổi cơn sóng gió. Và từ đó con cũng cảm thông vô cùng những ai đang trong tâm trạng như mình nên không chống đối hay tranh cãi nữa. Những mơ ước trở thành thế này hay thế nọ đã trả về cho quá khứ. Bây giờ cái gì đến thì con ứng xử phù hợp, cái gì đi thì cho đi, nếu nó chưa chịu đi thì cho ở tạm ít lâu để thưởng thức không rầy rà đuổi xô hay ôm ấp. Dạ chỉ có vậy thôi! <p>
Con cám ơn Thày đã để cho con chia sẻ. Điều nào cần chỉ dạy xin thầy chỉ dạy thêm cho con, người học trò mới quay đầu. <p>
Kính chúc Thầy được nhiều sức khỏe và an lạc.
Kính Thày. Con TN.
Ngày gửi: 20-01-2016
Câu hỏi:
Kính bạch thầy: con có một vài trải nghiệm con xin trình bày cùng thầy và một số bạn đạo hữu gần xa nhận xét cho ý kiến ạ. <p>
Có một lần con thấy một số bạn huýt sáo (tiếng kêu) bằng hai ngón tay đặt vào miệng để dưới lưỡi thổi kêu. Thế là con thấy hay hay bắt chước thổi hoài mỏi cả hai bên miệng mà không phát ra tiếng kêu. Đến một hôm con đi dạo trên một đồi núi không khí mát mẻ trong lành, con trèo lên một hòn đá cao ngồi trên đó ngắm cảnh, rất là dễ chịu và thoải mái. Bất chợt con đặt tay vào thổi chơi nó phát ra âm thanh, con rất thích từ đó trở đi hễ con đặt tay vào thổi là kêu. Vậy mà từ trước giờ mình tập hoài thổi mỏi miệng cũng không kêu. <p>
Từ đó con học ra bài học, mình cứ học tập, cứ tu tập, có duyên lành gặp bậc thầy giỏi giác ngộ mà học, kiên trì kiên nhẫn không bỏ cuộc, trọn vẹn trong sáng, tỉnh thức chú tâm quan sát thân và tâm... đến một lúc nào đó hội đủ duyên là giác ngộ sự thật tất cả các pháp một cách chân thật như nó đang là. Có đúng như vậy không thầy?
Kính bạch thầy chỉ dạy, con thành kính cảm ơn thầy!
Ngày gửi: 24-10-2015
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, hôm nay con xin mạo muội mượn trang web của Thầy để chia sẻ với các bạn đạo gần xa, nếu ai có bệnh rối loạn thần kinh thực vật giống con thì cố gắng thực hành thận trọng chú tâm quan sát và trở về trọn vẹn trong sáng với thực tại đang là, và khi cơ thể mệt mỏi thì cần thư giãn buông xả như Thầy đã chỉ dạy. Vì con đã thực hành pháp này hơn 1 năm nay thì bệnh đã thuyên giảm rất nhiều. Con hoan hỉ vô cùng, chính vì thế con muốn chia sẻ pháp hành này với các bạn đồng tu. <p>
Căn bệnh này làm cho mình lúc nào cũng lo âu sợ hãi, đụng việc gì cũng sợ, làm cho thân tâm luôn bồn chồn mệt mỏi. Từ khi vào được pháp Thầy thì con thấy rất hay còn hơn uống thuốc nữa, vì con đã uống rất nhiều thuốc từ Đông y đến Tây y, bác sĩ đều bó tay với bịnh của con. Nhờ duyên lành nghe pháp Thầy chỉ dạy con kiên trì nhẫn nại cho đến hôm nay bệnh đã thuyên giảm thật đáng kể. Tinh thần cũng sảng khoái hơn, đầu óc sáng suốt hơn, không còn lo âu và sợ hãi như xưa. Hành pháp phải tự nhiên không nên cố gắng, vì bệnh này không thích hợp với sự cố gắng, càng cố gắng càng thêm căng thẳng thần kinh. Tự nhiên là tốt nhất. Cứ thấy pháp đến và đi 1 cách tự nhiên thôi không cần nắm giữ việc gì cả, không cần tìm hiểu về chúng để khỏi rối loạn thêm. Cứ hành đúng mới thấy rất hiệu quả. Sống với thân tứ đại này không sao tránh khỏi bệnh tật, khi bệnh thì cứ xem như đó là bạn thân ghé thăm mình mà vui vẻ tiếp đón, nếu buồn phiền thì chỉ tự chuốc thêm nỗi lo âu sầu khổ vào tâm đó thôi. Không ai làm mình khổ mà tất cả đều do mình nhận thức sai và hành vi sai nên mới đưa đến khổ đau trong vòng sanh tử luân hồi. Nếu nhận thức đúng thì khi bệnh chỉ có thân đau nhưng tâm không khổ. <p>
Con là người nhiều bệnh, nào là bệnh thần kinh thực vật, bệnh bao tử, đường ruột, gout, rối loạn tiền đình, viêm xoang... trước đây con thật sự vừa đau thân vừa khổ tâm rất nhiều khi phải chịu hết bệnh này tới bệnh khác xoay con như chong chóng. Nhưng nhờ chăm chỉ làm theo hướng dẫn của Thầy rồi tùy duyên ứng biến sao cho phù hợp với thân tâm mình mà dần dần con đã lấy lại được tinh thần, cứ mỗi lần mệt con nằm buông thư khoảng 30 phút thì thấy toàn thân rần rần rồi từ từ khỏe lại cứ như thế mà dần dần tinh thần con khỏe lại và tươi tỉnh hơn. Cũng nhờ có bệnh mà con khám phá thân tâm mình rất rõ ràng, và tìm thấy lại ngôi nhà của mình. <p>
Con xin chia sẻ những gì con thấy được trên thân thọ tâm pháp này với quí bạn đạo. Con cũng xin kính lời tri ân sâu sắc đến Thầy, chúc Thầy thân tâm thường an lạc.
Ngày gửi: 03-10-2015
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, <p>
Con xin phép thầy để chia sẻ với các đạo hữu vài điều, mong rằng có thể giúp ích phần nào những trăn trở mà có thể ai đó đang gặp. <p>
Con có may mắn được thầy trao cho 217 bài giảng, hiện nay con đang nghe đến bài số 60, thực lòng con không còn nhu cầu để hỏi thầy điều gì nữa, không phải là con đã thông suốt được hết, mà là vì con đang thấy ra dần những điều thầy giảng, "từ từ rồi pháp sẽ dạy". Con thường thận trọng, chú tâm, quan sát và không chấp trước điều gì cả, cái mà mình thường "cho là"... phần lớn đều không đúng sự thật nên con cứ nhẹ nhàng quan sát cái đến, đi, và kỳ diệu thay, mọi chuyện đều có cách vận hành của riêng nó, con chỉ tuỳ duyên mà ứng xử thôi. Con cũng xin chia sẻ cách nghe của con, con nghe lời thầy giảng, chỉ nghe vậy thôi, không kết luận đúng sai gì cả. Có lúc thấy nghịch ý, con cũng tự nhủ, "từ từ, để rồi xem sao", thì quả thật, chỉ vài bài giảng kế tiếp, con liền nhận ra cái mà thầy muốn chỉ cho chúng con. Thật là vui lắm, thầy ơi! <p>
Xin phép được nhắn với quý vị, nên download các bài giảng của thầy về nghe và đừng mong cầu đạt được bất cứ điều gì, chỉ nghe là nghe thôi, đừng khen ngợi, cũng đừng phê phán gì cả, thì pháp thấm vào tâm hồi nào không hay. Con chỉ có vài lời chia sẻ vậy thôi, nếu thầy thấy không tốt thì xin thầy cứ xoá. <p>
Riêng con lúc nào cũng nhớ ơn thầy đã bỏ biết bao tâm huyết để chỉ dạy chúng con. Mong thầy thật nhiều sức khỏe. Con mong sớm được gặp lại thầy. <p>
Con, PM.