Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Ngày gửi: 12-04-2013
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy,<p>
Mỗi phút giây hiện tại trong cuộc sống điều mới mẻ, nên nếu chấp vào các kinh nghiệm, sở đắc, kiến thức cục bộ trong quá khứ sẽ gây ra sự mâu thuẫn, đối kháng, đau khổ đối với thực tại đang là. Con cảm thấy các kiến thức con huân tập lúc trước với mục đích để hiểu rõ người, rõ đời, thế nào là đúng, thế nào là sai giờ lại trở thành những trói buộc gây ra đau khổ cho chính mình. Vậy tu đúng là bớt cho tới không còn gì để bớt nữa phải không Thầy?<p>
Khi thấy người khác đau khổ thì con có ý muốn giới thiệu họ vào Đạo nhưng đa phần mọi người không hiểu rõ Đạo Phật là gì. Họ luôn lầm tưởng Đạo Phật là ăn chay, tịnh tâm, từ bỏ mọi thứ, luôn bi quan, hay là còn trẻ mà vào Đạo làm gì. Quả thật, được chia sẻ với người khác những điều mình biết khó quá Thầy ạ.<p>
Con thành kính tri ân Thầy và chúc Thầy pháp thể khinh an.
Ngày gửi: 02-03-2013
Câu hỏi:
Con cám ơn Thầy đã trả lời câu hỏi về cảm hoá người thân. Nhưng con thấy hai điều khó, thưa Thầy: dựa vào đâu để biết được nghiệp duyên của họ và khả năng nào nhận ra được biện pháp hợp nguyên lý tuỳ duyên. Có lúc con nghĩ là cứ bỏ mặc cho họ tự nhận gánh hậu quả thì sẽ học được bài học cuộc đời, nhưng con lại không đành lòng nhìn họ sa đà hơn nữa, và vừa lo ngại hậu quả càng nghiêm trọng hơn! Con mong Thầy chỉ dạy thêm. Cung kính!
Ngày gửi: 26-02-2013
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, con đã có dịp đọc sách và nghe pháp thoại của Thầy. Ngày rằm vừa qua con có đến Chùa và được diện kiến Thầy, nhưng do khách đông nên con chưa có dịp học hỏi riêng với Thầy. <p>
Con có một việc riêng xin Thầy chỉ dạy. Người thân của con phạm nhiều lầm lỗi, con đã nhẫn nại cảm hoá bằng nhiều phương cách. Bản thân người đó cũng đã hiểu ra và gần đây biết học hỏi Phật pháp, giữ giới ăn chay và trì niệm chú đại bi. Tuy nhiên mới đây con biết người đó tiếp tục sai phạm. Con thấy cần thiết phải sửa trị nghiêm khắc và dứt khoát. Nhưng con lại nhớ lời Thầy, nhận biết sự việc như thật và để tuỳ duyên. Như vậy là con đúng hay sai, nếu không chủ động tác động, không sửa trị thì e là người này khó thay đổi hẳn. Mong Thầy khai mở. Con chân thành cám ơn Thầy. <p>
Ngày gửi: 30-12-2012
Câu hỏi:
Kính bạch Thầy! Con có một vấn đề kính mong Thầy chỉ dạy cho con. Con biết được một người bạn tốt đang tin tưởng tuyệt đối và đi theo một vị thầy mà con biết rõ là đi sai con đường của Phật Pháp và đang "mị dân". Con thật sự không muốn bạn con đi theo ma vương. Con hiểu rõ câu "Y pháp bất y nhân". Con muốn khuyên giải để bạn con hiểu và đã phân tích hết sự thật về vị thầy đó. Nhưng bạn con nói bạn ấy hoàn toàn tin tưởng vị thầy đó và thương cảm cho vị thầy đó đang bị thử thách, bị oan ức (y như những lời vị thầy đó đã "mị dân"), chính vì thế mà bạn con càng tôn thờ vị thầy đó hơn. Con thấy buồn lắm và thật sự không muốn bạn con đi vào con đường mê mờ như vậy, nhưng con không biết làm cách nào để bạn con thay đổi. Kính mong Thầy chỉ dạy cho con. Con kính ơn Thầy ạ!
Ngày gửi: 22-12-2012
Câu hỏi:
Thầy ơi, khi gặp khó khăn đến tuyệt vọng (thất bại trắng tay trong làm ăn, bệnh tật,..) người ta thường hay thu mình lại và ôm cảm giác đau khổ. Con biết như thế thì sẽ không tốt vì phải đối diện với chính nó để trưởng thành lên và cứng cáp hơn, thu mình lại có nghĩa là sẽ không nhìn thấy được những cơ hội mới xung quanh ta, hiểu được bản chất của Pháp để thấy mọi thứ được mất cũng là bình thường.<p>
Con ngồi im lặng để chiêm nghiệm lại mọi thứ, hạn chế gặp bạn bè người thân (người thân con thì trách con "mình thương nó" muốn giúp đỡ nó mà nó cứ tránh hoài). Không biết con làm như thế có đúng không nữa vì con hiểu hơn ai hết chỉ có mình mới chữa lành tâm phiền não của mình... rồi thời gian mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại. Con biết trong con chắc chắn có sự hiện hữu của người thân và bạn bè... mình không thể sống tự mình được. Xin Thầy cho con lời khuyên. Con cám ơn Thầy!
Ngày gửi: 10-10-2012
Câu hỏi:
Dạ thưa Thầy, <p>
Con vẫn biết sống trong thực tại với sáng suốt định tĩnh trong lành là con đường duy nhất đi đến giác ngộ. Nhưng em con không hiểu, em cứ muốn giao thân em cho Phật thì em mới an tâm. Em vẫn nói là em không sợ sệt và rất bình tĩnh khi bị ung thư, nhưng chỉ là lời nói bên ngoài mà thôi. Vì con hiểu rõ tánh tình em con từng chút. Con đã copy những bài giảng của Thầy về Thiền Vipassana cho em học hỏi, Thư Thầy Trò, Những Lá Thư Thầy, Thưc Tại Hiện Tiền, Sống Trong Thưc Tại, nhưng em vẫn chưa thích nghi được. Con đã dùng mọi cách với mục đích duy nhất là cho em thoát khỏi sự sợ hãi, nên con nghĩ ra cách là tưởng tượng hào quang Phật bao bọc quanh em, thanh lọc cơ thể em, Thân Tâm em hòa tan trong hào quang chân thiện mỹ ấy. Cách này em mới chịu và bớt hoảng sợ. <p>
Thưa Thầy, Thầy chỉ cho con cách nào cho em được an tâm? Có phải con đã chỉ em sai không thưa Thầy? Em không thể tự mình bước đi, mà em phải dựa vào sự cứu rỗi của những Vị đã giác ngộ hay những Vị đã đắc quả. Nói đến sống tùy duyên thuận Pháp là em chỉ nói bên ngoài thôi, em kêu con phải luôn luôn niệm Phật cầu nguyện tiếp em. Chỉ có một tháng mà em đã sụt 5 kí lô. Con hiểu còn tưởng tượng là còn vướng kẹt, ngay cả khi niệm Phật, con vẫn thấy còn vướng víu, nhưng em quá yếu lòng, em sợ đau đớn, sợ chết.<p>
Con kính đảnh lễ và lạy tạ ơn Thầy.
Ngày gửi: 08-09-2012
Câu hỏi:
Thưa thầy,<p>
Khi một người đến nói với con rằng bạn ấy mệt mỏi vì phải gánh trách nhiệm trong gia đình và chỉ muốn đi một nơi thật xa để rủ bỏ hết mọi thứ, bạn ấy nhớ khoảng thời gian được sống một mình, tự do và không phải lo lắng cho ai cả. Con có chia sẻ với bạn rằng: thực ra, cái mà bạn đang gặp là sự không hài lòng, bất toại nguyện trong cuộc sống, bạn muốn rủ bỏ những khó khăn và muốn trốn vào một thời đã qua trong quá khứ (khi chưa bận bịu gia đình) hoặc đó chỉ là mơ ước ở tương lai, chứ còn hiện tại thì bạn vẫn cần phải đối diện với nó. Cứ từ từ làm từng bước một. Và con có nói với bạn rằng, tất cả khoảng thời gian bạn được sống vui vẻ mà bạn đã có, đều là do bố mẹ chu cấp cho. Giờ khi gia đình có chuyện thì cũng là cơ hội mình chia sẻ với mọi người. Con nói bạn nếu có điều kiện thì nghỉ ngơi một thời gian cho cân bằng, rồi thì lại tiếp tục...<p>
Và bạn con nói là con không hiểu bạn ấy, không đúng ý bạn cần, không đúng với hoàn cảnh bạn ấy. Bạn ấy chỉ cần con lắng nghe thôi chứ không cần phải chia sẻ gì hết.<p>
Mặc dù con biết sự giúp đỡ lẫn nhau là tùy duyên, và con cũng không mong cầu kết quả rằng bạn con bắt buộc phải hiểu nhưng qua phản ứng của bạn, con cũng muốn nhận ra mình và có thể có những cách phù hợp hơn với bạn, nên con mong thầy chỉ giúp cho con. Con nghĩ đầu tiên là con chưa biết cách lắng nghe bạn. Có thể trong cách chia sẻ của con, nếu không phải là ngôn ngữ thì là giọng nói hoặc điều nào đó khiến bạn con không hài lòng? Sau đấy con nhớ đến nguyên lý "Vào rừng không dẫm cỏ, xuống nước sóng không xao". Thưa thầy, trong chia sẻ của con với bạn có điều gì chưa tốt đúng không ạ? Xin thầy mở lòng từ bi chỉ cho con cách con chia sẻ có thể có ý tốt hơn cho trường hợp của bạn con ạ?<p>
Con xin tạ ơn thầy ạ! <p>
Ngày gửi: 06-09-2012
Câu hỏi:
Ngưỡng bái bạch Hòa thượng,<p>
Tuần vừa rồi đã xảy ra 1 chuyện với con. Con kính trình lên Hòa thượng và kính mong Hòa thượng chỉ dạy.
Nhóm Phật tử sau khi đã rời xa con sau những xung đột do hiểu lầm, và sau khi ra Hạ họ quay lại. Sự quay lại này không phải là do ăn năn, vì con không thấy biểu hiện đó. Họ tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Đến chỗ con ở họ làm phước cho con tịnh tài, con đã nhận và đồng thời tặng lại cho họ (từ trước tới giờ con không nhận tình tài cúng dường) để làm quỹ cho ban hộ niệm (vì họ lập ra 1 Ban Hộ niệm). Nhưng sự việc xảy ra ngoài sự tưởng tượng của con, họ nhận lại và mắng con rất nhiều.<p>
Ngay lúc đó con nghe rất rõ những âm thanh mắng chửi nhưng sao tâm con hoàn toàn không có gì cả. <p>
Khi nghe xong con hỏi họ đã nói hết chưa. Họ nói chỉ là tạm thời thôi. Nhưng bây giờ phải đi về, và họ ra về. Vài ngày sau tình cờ con lên mạng để check mail và thấy mail họ gởi cho con, lại nói nặng tiếp. <p>
Con đọc mail nhưng cũng là trạng thái tâm đó. Con hoàn toàn hiểu tất cả nhưng sao trong tâm của con không 1 ý niệm nào khởi lên.<p>
Con theo dõi tâm rất nhiều lần nhưng vẫn không hiểu trạng thái tâm này là sao. <p>
Kính mong Hòa thượng chỉ dạy cho con. Con thành kính tri ân Hòa thượng.
Ngày gửi: 16-06-2012
Câu hỏi:
Thưa Thầy tối nay đã xảy một chuyện vô cùng nghiêm trọng đối với con. Một file tài liệu 18 trang của con dành cho đề án tốt nghiệp đã biến mất chỉ vì con nghịch dại máy tính, mặc dù đây là chuyên ngành của con. Trong khi ngày mai con phải nộp, quá trình 6 tháng của con thì đây là file cuối cùng và không thể thiếu trong việc điều kiện để đậu tốt nghiệp. Thầy đã nói đúng thói quen tạo ra vô minh, tạo ra đau khổ cho con người. Con không nghĩ rằng hành động nho nhỏ như vậy mà lại xảy ra hậu quả như thế. Con chạy xe ngoài đường rất nhanh, con chỉ chú tâm vào tất cả các khả năng có thể xảy ra như làm sao để cứu lại file này. Khi ra tiệm họ nói rằng có thể phục hồi được nhưng con hiểu rằng khả năng đó là rất thấp, con cảm giác thấy bần thần trong người nhưng con vẫn cảm thấy rất tỉnh táo không hề hoảng loạn, tâm con tập trung rất sâu. Cuối cùng con đưa ra quyết định chỉ có mình mới cứu được mình thôi không thể mong chờ vào ai khác. <p>
Khi con về tới nhà thì đã khuya rồi con phải mượn máy của người bạn đề làm lại, thật sự 18 trang thì không phải là nhiều nhưng cảm giác lúc đó thật sự con rất shock giống như tất cả đều tan thành mây khói, được đó rồi mất đó và con phải chú tâm thật mới định tâm lại được và viết lại. Con cảm thấy sự hoảng loạn trong con đến rất nhanh và đi rất nhanh mặc dù nó tái đi tái lại nhiều lần trong khi con viết, sự định tâm như vậy là trước giờ con chưa hề có. Thân con rất mệt mỏi, cảm giác chán nản nữa, tâm con muốn mong chờ vào ngày mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, muốn cầu xin thánh thần nào đó phù hộ cho mình. Nhưng không, con phải tự cứu lấy mình mà thôi. Sau khi con viết được một phần tư tài liệu rồi thì con mới được bạn con cho hay rằng thòi gian nộp đã được gia hạn. <p>
Con viết lên đây để mong rằng mọi người hãy thận trọng với từng hành động mà mình xem như là thói quen. Con không biết cảm giác bần thần trong người con như vậy là như thế nào, giống như chìm quá sâu và tâm thấy thực tại như mộng vậy, đến khi áp lực được giải tỏa thì mới quân bình lại được. Con mong Thầy chỉ dạy và chúc Thầy sức khỏe!
Ngày gửi: 14-06-2012
Câu hỏi:
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật <p>
Ngưỡng bái bạch Hoà Thượng,<p>
Thời gian qua nhờ học theo những lời dạy của Hoà Thượng mà con đã tìm được hướng đi đúng đắn cho con trong sự tu tập, cũng như trải nghiệm được rất nhiều điều trong cuộc sống.<p>
Hiện con đang tu tập cùng 1 nhóm Phật tử khoảng 30 người. Từ trước tới nay họ chuyên tu pháp môn Tịnh Độ, niệm Phật cầu vãng sanh. Thời gian đầu, con vẫn theo trình độ của họ mà hướng dẫn tu. Và dần về sau, con đã kết hợp giữa thiền Tuệ và niệm Phật để hướng dẫn cho họ.<p>
Thời gian đã trải qua gần 1 năm rồi, nhưng con thấy họ vẫn cố chấp giữ chặt quan điểm "chỉ niệm Phật cầu vãng sanh mà thôi". Thế nhưng, trong cuộc sống hàng ngày họ vẫn luôn bị hoàn cảnh chi phối, đã chạy theo cảnh mà còn làm cho tâm bị tổn thương. Họ vẫn chưa thấy ra được giá trị thật sự của đau khổ, của phiền não, mặc dù con đã hướng dẫn rất nhiều.<p>
Con luôn nhớ lời Thầy dạy là: sống "tuỳ duyên thuận pháp", không "phan duyên thuận ngã". Vì thế mà con nghĩ rằng: nếu họ đang đau khổ, phiền não thì cứ để cho họ đau khổ, cứ phiền não rồi sẽ thấy ra sự vận hành tự nhiên của Pháp.<p>
Thế nhưng Thầy ơi, tới bây giờ con cảm thấy vô vọng vì đã mất quá nhiều thời gian. Thầy vẫn thường dạy chúng con: "nếu đã ngộ thì không qua thời gian". Nhưng có lẽ nhóm Phật tử này do cố chấp quan điểm niệm Phật cầu vãng sanh nên con khó có thể giúp họ "thấy" được sự vận hành của Pháp một cách tự nhiên và hoàn hảo.<p>
Con kính trình lên Hoà Thượng. Vì đối với con đây là 1 vấn đề nan giải. Con rất ít khi tiếp xúc với Phật tử. Tuy đã tu học hơn 20 năm ở Ni trường nhưng đây là lần đầu tiên con va chạm thực tế. Có lẽ con không quen với đời sống thế tục nên con thấy có nhiều việc khiến con bận lòng.<p>
May nhờ thời gian qua con học và hành được từ những lời dạy của Hoà Thượng nên đã hiểu thêm nhiều.<p>
Con kính trình lên Hoà Thượng và mong Hoà Thượng chỉ dạy cho con phải làm sao.<p>
Con xin đảnh lễ và kính chúc Hoà Thượng Thân Tâm thường lạc.<p>