Kết quả Tìm Kiếm: Có 270 câu hỏi có nội dung liên quan đến 'thiền định, tứ thiền bát định'.
Thông báo:
Trong một thời gian dài, mục Hỏi Đáp Phật Pháp của trang web đã nhận được rất nhiều câu hỏi của Phật tử từ khắp nơi gởi đến. Thầy Viên Minh đã trả lời tất cả các câu hỏi liên quan đến vấn đề học Pháp, hành Pháp. Hiện tại mục Hỏi đáp đã có khoảng hơn hai mươi ngàn câu hỏi đáp, trong đó Thầy đã chỉ ra cốt lõi của việc hành đạo, sống Thiền. Do vậy Thầy đã quyết định tạm ngưng mục Hỏi đáp trong một thời gian để có thể chuyên tâm làm các Phật sự cần thiết khác.
Vậy, nếu có nhu cầu, Quý vị có thể sử dụng mục Tìm kiếm bên dưới (gõ từ khoá) hoặc bấm vào các tag đã được gắn theo từng chủ đề để tham khảo các câu Hỏi - Đáp về vấn đề của mình hoặc tương tự.
Sadhu sadhu lành thay!
Danh mục Hỏi Đáp Phật Pháp
Câu hỏi:
Kính bạch thầy, con đọc trên mục hỏi đáp, có một Phật tử hỏi, khi để tâm hoàn toàn thư giãn, rỗng lặng thì bị buồn ngủ. Thầy trả lời có 3 trường hợp, một là giấc ngủ của các bậc Thánh, hai là vì thiếu ngủ, ba là hôn trầm. Con thấy mình rơi vào tình trạng thứ hai là mất ngủ. Có lần con trình bày với thầy, khi thiền con thích đề mục Arahan. Nhưng theo cách hướng dẫn của thầy, khi để tâm hoàn toàn rỗng lặng, con tự thấy hơi thở ra vào rất rõ rệt. Kính bạch thầy, có phải đề mục thiền không quan trọng mà tâm như thế nào mới thực sự quan trọng phải không thầy? Thú thật, thầy đừng cười con, con chỉ thấy hơi thở ra vào 4,6 hoặc 8 lần là ngủ mất rồi. Nhưng lạ một điều sau khi thức dậy tinh thần rất tỉnh táo, không uể oải, mệt mỏi. Nhớ lời thầy dạy, con làm việc gì chỉ cần với tâm vô tham, vô sân, vô si là được. Con cảm thấy rất phù hợp với việc buôn bán hàng ngày của con. Con thành kính tri ân thầy và kính chúc thầy sức khỏe.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Vậy là tốt rồi. Chỉ cần 7-8 hơi thở với tâm rỗng lặng trong sáng rồi ngủ là tốt lắm (vì thầy biết công việc con phải thức khuya dậy sớm). Quan trọng là hàng ngày con làm việc trong tỉnh thức không để tham sân si chi phối thì mới thực sự tu tập. Nhiều người tưởng ngồi thiền nhiều mới gọi là tu, thực ra họ đang chìm đắm trong tham sân si mà có ảo tưởng là mình đang tinh tấn, họ bị tư thế ngồi được dán cái nhãn thiền của bản ngã đánh lừa! Những người này không đắc định cũng khổ mà đắc định lại càng khổ hơn vì bị chìm đắm trong sự thỏa mãn của cái ta đầy ngã mạn với sở đắc.
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, <p>
Trong khi ngồi trước máy vi tính chưa kịp tắt con biết ý niệm từ vô thức đang sinh thì ý niệm diệt ngay, con biết tâm trong sáng rồi quan sát sự trong sáng (con còn bị nhìn hơi lâu) ngay đó thì biết tay đang gõ trên bàn phím mà không có ý niệm nhu cầu cần sử dụng vi tính. Vậy con gõ theo quán tính và trong lúc quan sát bất giác bị rơi vào thiền định si nhưng sau đó tánh biết biết gõ vi tính trong tâm si và con trở về với thực tại có đúng không a. <p>
Kính Thầy từ bi giảng giải thêm cho con <p>
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Đúng. Toàn bộ diễn biến dù vô ký, vô thức, thất niệm hay si thì tánh biết đều thấy được. Điều này cho thấy tánh biết không giới hạn trong lãnh vực ý thức mà thôi. Ý thức chỉ là một phần nhỏ của tánh biết. Mặt khác thiền định nhiều thì dễ rơi vào thói quen quán tính nên đức Phật cảnh báo là định nhiều thì bị hôn trầm thụ động - mà con gọi là định si cũng không sai.
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, <p>
Sáng nay con có đọc câu trả lời ngày 14-06-2012 của một vị hỏi về cách tạo các đề mục kasina cho thiền định. Và Thầy trả lời là "đến trực tiếp gặp thầy để chỉ cụ thể" và "không nên vội tu thiền định khi nó chưa thực sự cần thiết."<p>
Câu trả lời này khiến con hiểu là thiền định cũng có lúc cần thiết. Và con vẫn nghĩ là Thầy chỉ chú trọng hướng dẫn Thiền tuệ mà thôi.<p>
Con có hiểu sai không, kính xin Thầy chỉ dạy thêm. Con cám ơn Thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Cần thiết ở đây có 2 nghĩa: Một là nhu cầu tất yếu như đói cần ăn đói cần uống, hai là nhân duyên đã đầy đủ hay chín mùi thì nó tự nhiên đến, chứ không phải cái cần thiết xuất phát từ tham vọng chủ quan của bản ngã. Thầy cũng không tách riêng thiền định và tuệ quán, thầy chỉ nói sống tuỳ duyên thuận pháp vô ngã vị tha trong đó cốt lõi của nó là 3 yếu tố giới định tuệ không thể tách rời nhau.
Câu hỏi:
Kính bạch hoà thượng! Xin ngài hoan hỷ trả lời giúp con câu hỏi sau đây ạ. Dạ thưa Hòa Thượng, từ khi biết trang web này con rất say mê và thường xuyên truy cập các sách của Hòa Thượng để đọc và thực hành. Con cảm thấy nó giúp con hiểu biết thêm rất nhiều vấn đề thực tại của cuộc sống cũng như tu hành mặc dù các loại sách về giáo pháp con cũng sưu tầm được rất nhiều, nhưng vì nó quá dài mà đọc xong là con hay bị quên mất. Nhưng con cứ đọc sách của Hòa Thượng viết mà đọc đến đâu thấy rất là dễ hiểu và thực hành theo sách dạy vậy. Nay con xin thành tâm tri ân công đức này đến hòa thượng, con kính chúc ngài có nhiều sức khỏe có thêm nhiều cuốn sách hay giúp các Phật tử tu hành đem lại lợi lạc cho bản thân họ. Hiện thì con vẫn thiền niệm Phật hàng ngày nhưng con muốn Hòa Thượng hướng dẫn giúp con cách tạo ra đề mục, ví dụ như các đề mục đất, nước, lửa, gió; các đề mục về màu sắc. Con cũng đã đọc nhiều nhưng con không rõ cách làm đề mục cho mình như thế nào mới đúng? Nay xin Hòa Thượng hoan hỷ chỉ dẫn giúp con và cũng xin Hòa Thượng chỉ giúp cách làm sao để giúp việc quán tưởng ra đề mục để hành thiền được tốt nhất ạ.
Con xin cảm ơn hòa thượng!
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Tạo các đề mục kasina thì không khó, con có thể vào Thanh Tịnh Đạo phần nói về thiền định để xem chỉ dẫn. Hoặc con phải đến trực tiếp gặp thầy để chỉ cụ thể mới không bị làm sai. Tuy nhiên khó là ở chỗ thực hành. Chỉ cần không phân biệt được chánh định và ngoại định (thầy tránh dùng từ tà định) thì việc thực hành chỉ mất thì giờ vô ích mà còn bị lạc lối nữa. Con cũng nên đọc kỹ chương 8 Sống Trong Thực Tại để tìm hiểu thêm các loại thiền định. Theo thầy thì không nên vội tu thiền định khi nó chưa thực sự cần thiết. Hễ có chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng thì tự nhiên có chánh tinh tấn, chánh niệm, chánh định. Lúc đó thậm chí con không cần đề mục gì cả tâm vẫn định được dễ dàng. Đó là một bí quyết mà những người ham luyện thiền định với những sở đắc không thể nào ngờ được.
Câu hỏi:
Thưa Thầy con đọc trong một số sách có nói rằng ngồi thiền đến một trình độ nào đó thì có thể quán thấy những điều mình muốn. Ví dụ như quán thấy nước tràn lan ngập nhà hoặc quán thấy dòi bọ từ trong người bò ra. Điều này có thể xảy ra hay không hay chỉ là bịa đặt. Hay đây là cách nói ẩn dụ mà con không hiểu? Mong thầy giải thích cho con được rõ. Con kính chào thầy.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Từ QUÁN thường bị hiểu sai khi người ta không phân biệt được 2 loại quán là quán tưởng thuộc thiền định và quán chiếu thuộc thiền tuệ. Trong thiền tuệ, trực giác thấy rõ thực tánh pháp không qua tưởng. Nhưng trong thiền định thì tưởng được dùng để nắm bắt đối tượng và biến đổi đối tượng thô tướng thành đối tượng quang tướng. Vì vậy tưởng trong định rất mạnh, nhất là khi tâm đạt được bậc thiền thứ 4 trong sắc giới thiền (tứ thiền hữu sắc). Với tâm tứ thiền này hành giả có thể tưởng đất thành nước, tưởng cơ thể thành bộ xương... Không những vậy, tưởng có thể được rèn luyện tới mức độ thần thông, nghĩa là có thể biến tưởng thành hiện thực. Tuy nhiên dù có thần thông cao siêu nhất vẫn còn ở trong luân hồi sinh tử, phiền não khổ đau nếu không có trí tuệ quán chiếu thấy thực tánh chân đế.
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, khi tâm vắng bặt không còn tư tưởng kể cả trong vô thức chợt tánh biết thấy tâm vi tế thú vị với trạng thái đó, sau đó lại still rồi bất chợt tâm lại nói hơi buồn. Tánh Biết biết rất nhanh. Con ở trong trạng thái này hơi lâu trong lúc con đang hoạt động. Nhưng con vẫn thấy hình như có tí yếu tố định, à mà không phải?... Kính Thầy từ bi giảng giải cho con ạ.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Đúng là còn vướng chút yếu tố định. Có hai sự tĩnh lặng: Một là sự tĩnh lặng của định, hai là sự tĩnh lặng của tuệ. Trong sự tĩnh lặng của định thì vẫn còn thú vị (hỷ lạc) và sau đó là buồn chán (thoáng chút hôn trầm thụ động). May là đồng thời cũng có sự tĩnh lặng của tuệ nên vẫn thấy rõ, như vậy là tốt, không sao đâu.
Câu hỏi:
Thưa thầy, con không biết tìm ở đâu bộ giới luật chi tiết của tỳ kheo, sa-di. Xin thầy chỉ cho con nơi có thể đọc được chúng.<p>
Thưa thầy, trong định có tuệ là gì, trong tuệ có định là gì. Một người chỉ tu thiền định, chỉ tu thiền tuệ thì trong trạng thái thiền có gì khác với trong định có tuệ, trong tuệ có định?
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
1) Con đọc Luật Xuất Gia của Ngài Hộ Tông, Tứ Thanh Tịnh Giới của Ngài Bửu Chơn, Gương Bậc Xuất Gia của Sư Hộ Pháp, Luật nghi Tổng Quất của Sư Giác Giới.
2) Trong giới định tuệ chế định thì có thể tu chú trọng vào giới, định hoặc tuệ nhưng cũng không thể tách rời hai yếu tố kia. Khi nói tu thiền định có nghĩa là chú ý đến yếu tố định nhiều hơn chứ không phải không cần giới và tuệ. Tuệ trong định là biết cách sử dụng tầm tứ trên đối tượng. Khi nói tu thiền tuệ tức chú trọng vào yếu tố tuệ nhiều hơn nhưng vẫn có giới có định. Định trong tuệ là sự trọn vẹn của chánh niệm trong các niệm xứ. Chỉ khi vượt lên mức "adhi" thì giới định tuệ tự tánh mới hài hòa viên mãn trong sự sáng suốt định tĩnh trong lành trọn vẹn đối với tất cả pháp.
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con đã thấy ra được sự hữu ý hay sự hoạt động theo quán tính của định ở mức độ thô. Còn vi tế thì con vẫn lúng túng vì có khi con hay biết nhiều thứ mà không có hữu ý ví dụ như khi ngủ dậy là con đã hay biết tổng thể. Có khi con biết có ngã hay không có ngã, hoặc tâm không hay có… Như vậy con có bị định tiềm ẩn chi phối không? Vì diễn biến này xảy ra rất thường khi con ở bất cứ chỗ nào, chỉ cần hay biết thân tâm cảnh với tâm buông xả không dính mắc, nhưng con không hiểu đằng sau sự hay biết này có nhờ đến yếu tố định không? Con luôn sẵn sàng điều chỉnh thái độ và hành vi vì nếu phải đối diện với tà định thì chỉ cần thấy diễn trình của nó với thái độ vô tư. Con hiểu như vậy có đúng không? Kính thầy giảng giải thêm cho con.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Con không cần xác định đúng hay sai, chỉ ngay nơi đó mà thấy thì sẽ phát hiện sự thật để điều chỉnh nhận thức và hành vi. Trong Thất Giác Chi thì khi yếu tố khinh an, định và xả nhiều quá thì dễ bị thụ động, nên cần trạch pháp, hỷ, tinh tấn để quân bình lại. Nhưng khi trạch pháp, tinh tấn, hỷ nhiều quá thì dễ bị dao động, nên cần khinh an, định, xả để quân bình lại. Đó chính là điều chỉnh nhận thức và hành vi ở mức độ cao đối với thực tại thân tâm cảnh.
Hữu ý và vô tư, hữu ngã và vô ngã, tục đế và chân đế v.v... là hai mặt của sự sống. Trung Đạo là thấy cả hai mà không kẹt bên nào. Đó chính là ý nghĩa của sự điều tiết quân bình giữa động và tịnh, hữu và vô của Thất Giác Chi.
Câu hỏi:
Kính thưa Thầy, con càng lờ đi không quan tâm thì con nghe cái gì xung quanh rất rõ, con tưởng thời gian gần đây con đã bớt định tâm rất nhiều. Nhưng vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thiền định trước đây, vậy con chưa thông lời Thầy dạy ở chỗ nào ạ? Có phải khi tâm rỗng lặng trong sáng con biết tổng thể, nhưng sau đó bị bản ngã xen vào nên con hơi chán tiếng côn trùng ngoài sân? Kính Thầy từ bi giảng giải cho con.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Định tâm tự nhiên và đúng mức tức là vừa đủ trong sự kết hợp hài hòa tự nhiên với giới và tuệ trong giới-định-tuệ hoặc trong tính-tấn-niệm-định-tuệ thì rất tốt, nhưng nhiều người sai lầm khi tưởng rằng định nhiều mới có tuệ. Đức Phật dạy định nhiều thì bị trì trệ hoặc dính mắc trong hỷ lạc khiến cho yếu tố tỉnh giác trong tuệ bị định lấn lướt, do đó mà 10 phiền não chướng ngại cho thiền tuệ phần lớn là do định. Trong 62 tà kiến phần lớn cũng xuất phát từ những người có định lực cao (nhưng không phải chánh định). Cũng chính vì nhầm lẫn này mà nhiều phương pháp thiền tuệ của các trường phái mới phát sinh cuối thế kỷ 20 đã đặt nặng thiền định quá mức cần thiết khiến hành giả bị kẹt trong 10 phiền não của thiền tuệ mà cứ tưởng mình đang hành thiền tuệ.
Trước kia do nhầm lẫn nên con đã hành theo những phương pháp này và đã đạt được những kinh nghiệm cục bộ về định (không phải chánh định cũng không phải tuệ). Những kinh nghiệm này rất khó vượt qua vì nó đã trở thành "cơn nghiện", thiếu nó thì như thiếu gì đó khiến tâm bất an (chán tiếng côn trùng ngoài sân), mà hễ bất an thì lại kéo về tâm định như một phản xạ có điều kiện. Lúc đó định tự hoạt động theo quán tính dù con không có ý hành nó. Ờ một góc độ nào đó thì định cũng có lợi ích, nhưng trên tính toàn diện của sự giác ngộ thì nó có thể là nước cản trong bàn cờ sinh tử (nên vẫn còn trong tam giới).
Có thể khi ứng dụng pháp thầy chỉ dẫn con thiếu yếu tố "vô tâm", tức thiếu tâm xả ba-la-mật, nên vẫn còn hữu ý tạo tác trong cái gọi là pháp hành. Trong pháp thầy chỉ dẫn không có loại hành (hữu ý tạo tác) mà chỉ thấy thôi: THẤY tức là HÀNH nên mới gọi là VIPASSANÀ. "Passati" là thấy, "vi": tiếp đầu ngữ có nghĩa là minh bạch, tức không bị che lấp bởi ý niệm, tư tưởng, kết luận hay quan niệm nào (dù đó là kiến thức Phật học). Vì con "có hành" nên dù lờ đi cũng chưa phải là vô tâm hay buông xả của tính rỗng lặng trong sáng tự nhiên. Lờ nó đi tức còn để ý tới nó; còn nếu dẹp nó đi thì càng làm cho nó gia tăng. Chỉ để cho tánh biết tự thấy chứ không còn người hành thì dù tiếng côn trùng hay tiếng sấm sét thì trong nghe cũng chỉ có nghe, không có người kiểm duyệt để thích hay chán. Vậy ngay nơi cái chán ấy sao con không thấy nó với tâm lặng lẽ hồn nhiên?
Câu hỏi:
Kính thưa thầy, con ở thành phố nhiều cây xanh, sân cỏ trước sau rộng nên ở thành phố mà nghe tiếng chim hót hay tiếng côn trùng như ở ngoại ô. Nhưng con chưa bao giờ nghe tiếng côn trùng vào ban ngày vào khoảng 2h chiều nắng ấm trong lúc đi bộ trên con đường đông xe chạy với tốc độ cao. Tâm con lúc đó hay biết rất rõ ràng thân tâm cảnh. Như vậy có tự nhiên không ạ? Hay vì con nghe tiếng côn trùng vào chiều tối nên bị ảo tưởng. Con mở pháp nghe cũng nghe âm thanh tivi từ phòng khác hay tiếng côn trùng rỉ rả ở sân sau phòng con. Thật sự con cũng thuận pháp nhưng hơi chán. Càng lo thì con càng nghe cái gì cũng rõ. Kính thầy từ bi giảng giải cho con.
Xem Câu Trả Lời »
Trả lời:
Nghe như vậy có thể do nguyên nhân trước đây cố gắng hành thiền định hơi nhiều nên mức tập chú (tầm, tứ) hơi cao tạo ra một độ căng thẳng nhất định nào đó khiến cho thần kinh thính giác nhạy cảm hơn mức bình thường. Nhiều người khi hành thiền định nghe âm thành nhỏ thành to, hoặc nghe được âm thanh từ xa. Nếu kết quả ấy đến tự nhiên thì không sao, nhưng nếu do nỗ lực định tâm quá mức thì sẽ sinh ra căng thẳng. Như vậy về mặt tâm lý thì nên thư giãn buông xả, về mặt cơ thể thì nên nhờ một bác sĩ chuyên khoa về tai tư vấn cho.